Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 339




Chương 339

Là người đã từng tiếp xúc thân mật với Phó Đình Viễn ba năm, Du Ân hiểu rõ hơn ai hết về vóc dáng của Phó Đình Viễn hoàn hảo đến mức nào, anh luôn sống kỷ luật và kiêm chế, vóc dáng luôn duy trì ở tình trạng tốt nhất.

Vào lúc này, Du Ân cũng không biết tại sao mình đột nhiên phát bệnh mê trai, trong đầu lại hiện lên một số hình ảnh kiều diễm.

Mặt hơi đỏ, cô vội vàng nhắm mắt nói: “Anh mặc quần áo vào tử tế trước đã: Lúc đến anh đòi cô đưa điện thoại nên cô không chú ý đến anh đang mặc cái gì.

Phó Đình Viễn liếc nhìn vành tai đỏ bừng của cô, anh cúi sát lại gần cô, giọng nói từ tính vang lên: tôi mặc tử tế sao?”

Giọng anh mơ hồ, như thể đang nói cô mê luyến dáng vẻ quần áo không chỉnh †ề của anh, Du Ân tức giận nói muốn”

Mỹ nam kế thất bại, không thành công khiến cô mất kiểm soát vì anh, mặt Phó Đình Viễn hiện lên vẻ mất mát.

Trước đây cô rất mê cơ thể của anh, dạn chọc vào cơ bụng của anh mà nói: dáng người anh đẹp thế.”

Ic ân ái cô còn mạnh Phó Đình Viễn, sao Khi tâm trạng vui vẻ, anh sẽ hỏi cô có thích không, cô sẽ nheo mắt và nhanh chóng gật đầu, sau đó siết chặt vai anh.

Sáng sớm nhớ lại cảnh tượng kiều diễm với Du Ân khiến anh cảm thấy hơi khô nóng và khó chịu.

Anh khàn giọng nói với Du Ân: “Tôi còn chưa tắm rửa, em chờ tôi một lát.”

Thực ra anh đã tắm rửa sạch sẽ, nhưng bây giờ phải tắm thêm lần nữa để hạ hỏa.

Du Ân bước sang một bên và nói: “Được, tôi có thời gian.”

Cô đã rửa mặt xong, thời gian hẹn với Diệp Văn đến bệnh viện còn khá lâu nên đợi anh một chút cũng không sao.

Khi Phó Đình Viễn vào phòng vệ sinh để tắm, Du Ân vội vàng nhìn xuống điện thoại, cố gắng rũ bỏ hình ảnh quyến rũ trong đầu.

Khoảng mười phút sau, Phó Đình Viễn cuối cùng cũng ra khỏi phòng vệ sinh, anh chậm rãi đi vào phòng ngủ để thay quần áo.

Một lúc sau, giọng nói của Phó Đình Viễn từ phòng ngủ vang lên: “Du Ân, em vào đây một chút.”

“Làm sao vậy?” Du Ân không muốn đi vào, đó là phòng ngủ, hơn nữa anh còn đang thay quần áo.

Phó Đình Viễn lười biếng hướng về phía cô nói: “Giúp tôi chọn cà vạt.”

Du Ân nhớ tới cảnh lúc mới kết hôn, mình có ý giúp anh chọn quần áo nhưng bị anh từ chối, cô cụp mắt cười tự giễu nói: “Ánh mắt của tôi không tốt, không biết chọn.”

Lúc kết hôn, anh khinh thường cô, giờ ly hôn rồi giúp chọn cà vạt, anh không thấy buồn cười sao?

Giọng Phó Đình Viễn từ phòng ngủ lại vang lên: “Chỉ cần em chọn thì đều đẹp.”

Những lời này của Phó Đình Viễn nghe có vẻ vô cùng lãng mạng nhưng đối với Du Ân mà nói thì cô chỉ cảm thấy châm chọc.

Nếu không có quá khứ, có thể lúc này cô sẽ thích những lời vừa rồi của Phó Đình Viễn.

Nhưng vì đã từng bị tổn thương nên đối mặt với Phó Đình Viễn như vậy, cô cảm thấy anh như đang vạch vết sẹo của mình ra: “Anh Phó, trước đây anh không phải như thế này, mỗi khi tôi giúp anh chọn đồ, anh sẽ luôn cảm thấy chán ghét”

Sau khi Du Ân nói xong, Phó Đình Viễn trong phòng ngủ im lặng.

Một lúc lâu sau, anh ra khỏi phòng ngủ, quần áo chỉnh tề, cà vạt cũng đã thắt xong.

Bộ đồ màu đen càng làm nổi bật khí chất của anh.