Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 324




Chương 324

Tử Dạ cắn răng nói: “Vì sao lại là cô ta? Em có chỗ nào không bằng cô ta?”

“Làm biên kịch, em ít nhiều gì cũng có một tác phẩm hot, nhưng Du Ân có gì? Trước kia cô ta vốn là một biên kịch không có tự do, cô ta còn chẳng có chút thành tích nào!”

“Cô ta chỉ là một người trẻ tuổi có một gương mặt điềm đạm đáng yêu, có một cái đầu biết nghĩ cách quyến rũ đàn ông mà thôi!” Dưới tình huống không khống chế được cảm xúc, Tử Dạ nói chuyện cũng không thèm đắn đo suy nghĩ gì.

Thoáng chốc sắc mặt Chung Văn Thành trầm xuống, anh ấy có thể chấp nhận chuyện Tử Dạ nghi ngờ, phủ định mình, nhưng anh ấy không thể chấp nhận chuyện Tử Dạ chửi bới Du Ân.

Cái bút trong tay Chung Văn Thành bị anh bẻ gãy cạch một tiếng, Tử Dạ ngạc nhiên nhìn về phía anh ấy.

Chung Văn Thành trầm giọng nói: “Tử Dạ, nếu cô cứ muốn làm loạn đến mức đôi bên đều khó nhìn mặt nhau như vậy, tôi đây cũng chỉ có thể nói cho cô biết, cô chẳng có thứ gì bằng được cô ấy.”

Chung Văn Thành gän từng tiếng, mỗi tiếng mang theo ý lạnh vô tận, cũng không hề chừa lại chút thể diện nào cho Tử Dạ.

Tử Dạ đột nhiên bị vả mặt, vẻ mặt nhất thời xấu hổ quẫn bách.

Tính tình Chung Văn Thành hiền lành, mấy năm qua bất luận là đối với Tử Dạ hay là với nhân viên cấp dưới, anh ấy chưa từng nổi giận, chuyện này tạo thành một loại ảo giác cho Tử Dạ, đó chính là Chung Văn Thành không hề tàn nhẫn.

Hiện tại thì hay rồi, cô ta được đằng chân lâng đăng đầu, kết quả chỉ nhận lại sự nhục nhã vô tận.

Trong lúc tức giận nghẹn ngào, nước mắt cô ta cũng bắt đầu rơi xuống, cô ta siết chặt di động trong tay, độc ác nói: “Chung Văn Thành, tôi nhất định sẽ khiến anh phải hối hận vì những lời nói hôm nay!”

Ném lại một câu tàn nhẫn này xong, Tử Dạ khóc lóc chạy ra khỏi phòng họp, dẫn theo Ngô Mẫn rời khỏi Chung Đỉnh.

Chung Văn Thành xây xẩm mặt mày ngồi đó, anh ấy chỉ cảm thấy người như Tử Dạ quả thực không thể nói lý.

Rõ ràng trước đó người nói chuyện khó nghe là cô ta, là cô †a có ý xấu chửi bới Du Ân trước, anh ấy chỉ phản bác lại cũng không được à?

Tử Dạ chọn nơi nương tựa chỗ Thẩm Dao cũng được thôi, bởi vì chuyện này cũng khởi đầu cho việc cô ta tự tìm đường chết.

Sau khi Chung Văn Thành đưa Du Ân đến cửa tiểu khu thì rời đi, Du Ân đi bộ về nhà.

Cô có thói quen lúc yên tĩnh trong đầu sẽ nghĩ đến các tình tiết câu chuyện, cho nên cô đắm chìm trong thế giới của mình, hoàn toàn không phát hiện ra dưới tòa nhà mình ở có đậu một chiếc xe sang màu đen.

Chờ cô đi đến cửa nhà mình ngước mắt lên, nhìn thấy Phó Đình Viễn đứng ở trước cửa, cả người cô bị dọa không nhẹ.

Không đợi cô kịp phản ứng, Phó Đình Viễn đút một tay trong túi quần đã mở miệng đầy quái đản: “Em còn biết trở về à? Cách một cánh cửa mà tôi còn nghe thấy tiếng Tiểu Tiểu kêu ở bên trong đó!”

Bởi vì nhắc đến Tiểu Tiểu, cho nên Du Ân chẳng hề quan tâm đến những chuyện khác, vội vã lấy chìa khóa ra mở cửa.

Kết quả sau khi mở cửa, Du Ân cảm thấy hình như mình đã lo lắng thừa rồi.

Bởi vì căn bản không tồn tại cái gọi là tiếng Tiểu Tiểu kêu không ngừng như Phó Đình Viễn nói, còn về Tiểu Tiểu, nó còn chưa thèm chui ra khỏi dưới gầm sô pha.