Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 319




Chương 319

Phó Đình Viễn quả quyết phủ định ý kiến của anh ta, nói: “Giả vờ cũng không được.”

Dịch Thận Chi dừng một lát, sau đó buông tay nói: “Cậu còn như vậy thì chúng ta không thể tiếp tục nói chuyện nữa đâu.

Phó Đình Viễn không nói gì, dùng sức hút một hơi thuốc.

Hứa Hàng ở bên nhấc tay nó cũng có đề nghị thế này.”

Phó Đình Viễn và Dịch Thận Chi đồng thời nhìn về phía anh †a, Hứa Hàng bị hai người bọn họ cùng nhìn như vậy, trong lúc bất chợt cảm thấy có hơi xấu hổ.

Anh ta hắng giọng một cái, nói với Phó Đình Viễn: “Không bằng cậu giả vờ bị thương, sau đó mất trí nhớ, trí nhớ của cậu chỉ dừng lại ở khoảng thời gian cậu và cô ấy còn là vợ chồng, sau đó bệnh viện bọn tôi sẽ sắp xếp cho hai người không gian ở chung để bồi dưỡng tình cảm, đến lúc đó ở cùng với nhau rồi, cô ấy nhất sẽ lại lần nữa yêu cậu.”

Không đợi Phó Đình Viễn bày tỏ thái độ, Dịch Thận Chi đã lên tiếng chê bai trước: “Cậu xem quá nhiều phim cẩu huyết rồi đúng không? Có nói gì thì cậu cũng là bác sĩ, sao có thể đưa ra cái loại này đề nghị không hợp với lẽ thường này hả?”

Hứa Hàng biện giải cho mình: “Về mặt y học mà nói, sau khi mất trí nhớ, tình huống trí nhớ chỉ dừng lại ở một khoảng thời gian nào đó thật sự tồn tại, chẳng qua xác suất rất nhỏ mà thôi.”

Dịch Thận Chỉ vừa định nói gì đó, Phó Đình Viễn đã dập tắt mẩu thuốc, lạnh nhạt nói: “Ý tưởng này được đó.”

Dịch Thận Chỉ: “…”

Má nó, Phó Đình Viễn đúng là điên rồi, đến loại thủ đoạn như giả vờ mất trí nhớ này mà cũng dùng được?

‘Thế này cũng sa sút quá đấy!

Phó Đình Viễn ném mẩu thuốc lá đã dập tắt lửa vào trong thùng rác sau đó cất bước chạy lấy người, Hứa Hàng vội kéo anh lại, có chút khẩn trương nói: “Cậu sẽ không định ra đường cái đâm vào một chiếc xe để gây tai nạn giao thông để bị thương luôn bây giờ đó chứ?” ¡ Phó Đình Viễn tức giận liếc mắt nhìn anh ta, cắn răng nói: “Hiện tại tôi còn chưa cùng đường bí lối đến bước này!”

Ý trên mặt chữ, cho dù có giả vờ mất trí nhớ, cũng không phải là hiện tại.

Hứa Hàng buông anh ra: “Làm tôi sợ muốn chết, nếu hiện †ại cậu trình diễn cảnh này, tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý cho tốt đâu.”

Phó Đình Viễn bước chân dài đi đến xe của mình, Dịch ‘Thận Chi đút tay vào túi quần chậc chậc cảm thán: “Cái thứ tình yêu này, thật là có độc mà, có thể khiến cho một người cao cao tại thượng sa vào tình cảnh như vầy.”

Đòi sống đòi chết, còn giả vờ mất trí nhớ gì đó.

Hứa Hàng liếc Dịch Thận Chỉ một cái: “Loại lãng tử chơi bời trốn nhân gian như cậu đương nhiên sẽ không biết rồi.”

“Chờ đến một ngày cậu hiểu rồi, chỉ sợ cậu sẽ còn thảm hơn cả cậu ấy.’ Hứa Hàng bỏ lại một câu như vậy sau đó cũng chạy lấy người, chỉ còn lại Dịch Thận đứng tại chỗ bất đắc dĩ nhún vai.

Tình yêu là cái gì? Anh ta không biết, bởi vì anh ta chưa bao giờ động lòng với ai.

Du Ân vốn không biết Chung Văn Thành về Giang Thành, vào buổi tối lúc cô nhận được điện thoại của Chung Văn Thành, giọng điệu của anh ấy trong điện thoại cực kì yếu ớt: “Du Ân, anh đã trở về rồi, vốn định đến chỗ em, nhưng hiện tại hình như anh bị bệnh rồi.”

Du Ân vội vàng quan tâm hỏi: “Anh bị sao vậy?”

Chung Văn Thành ho khan vài tiếng nói: “Hiện tại anh đang sốt, có thể trong khoảng thời gian qua đã mệt nhọc quá độ…

Du Ân vừa nghe thấy Chung Văn Thành bị sốt thì cực kì sốt ruột: “Em đến thăm anh.”