Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 309




Chương 309

Sau khi cô hoàn hồn lại thì phản ứng đầu tiên của cô là cắn anh thật mạnh, dưới cơn đau Phó Đình Viễn đã hơi buông Cô ra.

Nhưng người vẫn ôm chặt cô đến mức hơi thở mờ ám giữa hai người hòa quyện vào nhau.

Du Ân vùng vẫy không thoát ra được, đành phải mắng anh một trận: “Phó Đình Viễn, anh là tên khốn!”

Lúc này Phó Đình Viễn như bị trúng độc, cho dù bị cô mắng vân bóp cằm cô, n ngón tay cái lên môi của cô, bất chấp tất cả truy hỏi: “Em và Chung Văn Thành đã từng hôn nhau chưa?”

Thấy Du Ân không nói gì, anh lại sáp tới cắn mạnh lên môi cô rồi tiếp tục truy hỏi: “Hai người có làm thế này không?”

Du Ân bị anh ép đến mức phát khóc, hoàn toàn không nói nên lời.

Ánh sáng trong mắt Phó Đình Viễn ngày càng ảm đạm, anh ghé vào tai cô nói: “Du Ân, em đừng ép tôi, tôi có thể làm ra bất cứ chuyện gì.”

Nói xong, anh lại ấn cô vào tường rồi hôn cô lần nữa.

Cô đừng nên kích thích anh, cũng đừng nên chọc giận anh nữa, băng không chuyện anh muốn làm không chỉ là hôn cô như thế này.

Du Ân tức đến mức giơ tay đánh, véo, cào cấu anh.

Rõ ràng anh đang bắt nạt, chiếm tiện nghi của cô mà còn uy hiếp cô nữa.

Không biết hai người đã quấn lấy nhau bao lâu, mà Du Ân chỉ biết quần áo trên người cô đều rối tung lên, nếu không phải điện thoại cô bỗng đổ chuông thì cô không biết Phó Đình Viễn còn muốn làm gì cô nữa.

Ánh mắt Phó Đình Viễn thâm trầm, hơi thở dồn dập, nghiến răng nói: “Du Ân, tốt nhất là em đừng để cho tôi biết em và Chung Văn Thành đang ở bên nhau là lừa gạt tôi, bằng không tôi sẽ cho em thấy tôi tính sổ với hai người như thế nào!”

Du Ân vừa sợ vừa giận, bỗng đẩy anh ra, rồi chạy tới cầm điện thoại của mình lên lao vào phòng ngủ, sau đó khóa trái cửa lại.

Là Diệp Văn gọi tới, Du Ân phớt lờ Phó Đình Viễn đang ở bên ngoài, cô hít sâu mấy lần để bình ổn lại cảm xúc của mình, sau đó vội vàng nghe máy.

Trong điện thoại Diệp Văn ân cần hỏi han Du Ân: “Mấy người nhà họ Phó đã rời đi chưa?”

Diệp Văn ghét bỏ vợ chồng Phó Giang nên gọi thẳng là họ Phó luôn, thậm chí còn chẳng muốn cho bọn họ một cái xưng hô.

Du Ân thành thật trả lời: “Dạ, sau khi chú cúp điện thoại thì bọn họ cũng đi luôn. Hình như bọn họ cũng biết bọn họ không thể chọc nổi nhà họ Diệp.”

Mặc dù trước khi rời đi Đổng Văn Huệ đã điên cuồng bôi nhọ cô một trận, nhưng đó là biểu hiện Đổng Văn Huệ đang tức đến nổ phổi.

Vì biết mình không thể chọc nổi nhà họ Diệp, biết mình không thể chống lại nhà họ Diệp, nên bà ta mới tức đến nổ phổi, thẹn quá hóa giận.

“Vậy thì tốt” Diệp Văn lại nói: “Lúc nấy chú cũng đã nhờ người khác để ý chuyện cháu kiện Phó Thiến Thiến rồi, chắc chẳn bọn họ không thể giở trò gì được.”

Du Ân khế cảm ơn, Diệp Văn nói: “Chuyện này có gì đâu mà phải cảm ơn. Cháu vốn là người chiếm được lý lẽ, nên tà không bao giờ thắng chính.”

Diệp Văn nói tiếp: “Chú vốn có ấn tượng rất tốt về Phó Đình ‘Viễn, nhưng không ngờ cậu ta lại có một cô em gái xấu xa và một cặp bố mẹ nhân phẩm tồi tệ như vậy. Bây giờ xem ra cậu ta cũng chẳng khá hơn là bao!”

“Nếu cậu ta là người tốt thì tại sao cháu lại ly hôn với cậu ta cơ chứ?”