Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 304




Chương 304

Đổng Văn Huệ tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, Phó Giang giữ Đổng Văn Huệ đang mất kiểm soát lại, rồi nhìn cô gái vẫn luôn bình tĩnh ở phía đối diện, giọng điệu nghiêm nghị nói: “Du Ân, chúng tôi không hề có ý nói đùa với cô, chắc cô cũng biết ở Giang Thành cô chẳng có quyền thế gì cả, nên cô không đấu lại chúng tôi đâu”

Du Ân trả lời không hề bị lay động: “Tôi cũng không có nói đùa với hai người.”

“Du Ân!” Đổng Văn Huệ bật dậy khỏi ghế sofa, bà ta thật sự không thể chịu đựng được nữa.

Lúc Phó Giang nói tới tìm Du Ân để nói chuyện, bà ta đã không đồng ý rồi, bởi vì trước đó bà ta đã lĩnh giáo qua rồi, bây giờ Du Ân cứ như biến thành một người khác, vô cùng nóng nảy, vừa chạm vào đã phát nổ, chẳng hề nể nang mặt mũi.

‘Theo Đổng Văn Huệ thấy, bà ta hoàn toàn không nên đến gặp Du Ân, mà cứ tìm thẳng người đối phó với Du Ân là được.

Đổng Văn Huệ vừa quát xong thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Sau đó là giọng nói sốt sắng của Phó Đình Viễn: “Du Ân, mở cửa”

Du Ân chưa kịp phản ứng lại thì Đổng Văn Huệ đã gào lên trước: “Cô không được phép mở cửa!”

Nếu Phó Đình Viễn đi vào, chắc chắn gia đình ba người bọn họ sẽ cãi nhau lần nữa, bởi vì đứa con trai kia của bà ta không biết đã uống nhầm thuốc gì, không ngờ anh lại nói rằng mình đã yêu Du Ân.

Hơn nữa trong chuyện này anh nhất quyết sống chết đứng về phía Du Ân, mặc kệ cảm nhận của họ và Phó Thiến Thiến.

Nếu bọn họ cãi nhau, chẳng phải sẽ để cho Du Ân xem trò cười, rồi càng khiến cô dương dương tự đắc hơn à?

Du Ân lười biếng đứng dậy khỏi ghế sofa, khẽ đáp lại Đổng ‘Văn Huệ: “Đây là nhà của tôi, nên bà chẳng có quyền quyết định”

Đổng Văn Huệ tức đến mức không thở ra hơi, suýt bị Du Ân chọc tức đến mức ngất xỉu tại chỗ như lần trước.

Mặc dù Du Ân nói Đổng Văn Huệ không có quyền quyết định, nhưng cô không đi qua đó mở cửa cho Phó Đình Viễn.

Quả thật Du Ân không định mở cửa cho Phó Đình Viễn, cô không cần phải dựa vào Phó Đình Viễn để giải quyết chuyện này, cũng không muốn nợ thêm ân tình của Phó Đình Viễn.

Cô thản nhiên đứng ở đó, rồi bình tĩnh nói với Phó Giang và Đổng Văn Huệ: “Ông Phó, bà Phó, chắc hai người đã nghe tên của thầy Diệp Văn rồi đúng không?”

“Vậy thì sao?” Tất nhiên Phó Giang và Đổng Văn Huệ biết Diệp Văn rồi. Dù gì cũng vì chuyện của Thẩm Dao mà Thẩm Thanh Sơn vừa mới nhờ vả quan hệ để đi tìm Diệp Văn.

Mặc dù bây giờ Phó Đình Viễn và Thẩm Dao đang ầm ï không vui, nhưng vợ chồng Phó Giang, Đổng Văn Huệ vẫn còn liên lạc với vợ chồng Thẩm Thanh Sơn.

Du Ân nói tiếp: “Bây giờ tôi là con gái nuôi của thầy Diệp.

Nếu hai người nhất quyết dùng vũ lực để chèn ép tôi thì tôi cũng không sợ gọi thầy Diệp ra mặt.”

Du Ân chưa bao giờ là người cậy thế hiếp người gì đó, nhưng bất kể là Thẩm Thanh Sơn ngày hôm qua, hay Phó Giang Đổng Văn Huệ ngày hôm nay thì bọn họ đều thật sự khinh người quá đáng.

Du Ân không thể chịu đựng được nữa, đành phải gọi Diệp Văn ra mặt.

Đúng lúc hôm qua Diệp Văn cũng đã nói, nếu cô có nhà họ Diệp làm hậu thuẫn vững chắc thì sẽ không còn ai dám bắt nạt cô nữa. Câu nói này đã tiếp sức để cô gọi Diệp Văn ra mặt vào hôm nay.