Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 295




Chương 295

Mặc kệ người phụ nữ này có thể ngồi vững trên cương vị bà chủ nhà họ Phó hay không thì anh cũng sẽ chọn cô.

Chỉ là Phó Đình Viễn cũng biết, nếu anh nói anh không hề thích Thẩm Dao, Du Ân nhất định sẽ cảm thấy anh là loại người bạc tình bạc nghĩa, rõ ràng cả hai đã sắp cưới nhau rồi, còn nói không hề thích người ta.

Nhưng nếu không giải thích, thì lại trông giống như anh thật sự rất thích Thẩm Dao vậy.

Tóm lại giờ phút này, Phó Đình Viễn bỗng cảm thấy tất cả những nan đề mà anh từng gặp phải trên thương trường kia, chẳng có cái nào khó khăn hơn vấn đề trước mắt cả.

Vì vậy, sau khi suy tính cả nửa ngày, anh cuối cùng cũng chọn được từ ngữ phù hợp: “Quan hệ giữa tôi và cô ta không sâu sắc như em nghĩ đâu.”

Sợ Du Ân không tin, anh còn nói thêm một câu: “Tôi không hề chạm vào cô ta…

Du Ân trợn mắt nói: “Chẳng lẽ không đụng vào cô ta tức là tình cảm giữa hai người không sâu đậm sao?”

Phó Đình Viễn im lặng không nói, sau vài phút, anh mới quay sang nhìn cô bằng ánh mắt đầy sâu xa: “Lâu ngày sinh tình, không phải sao?”

Anh với cô chính là như thế đó.

Du Ân sửng sốt hồi lâu mới hoàn hồn, hiểu ra bốn chữ lâu ngày sinh tình này của Phó Đình Viễn là có ý gì, chẳng trách anh lại cố ý nhấn mạnh chữ đầu tiên.

Cô bị anh chọc giận tới nghiến răng nghiến lợi, hung tợn trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó tức tối quay mặt đi nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ.

Không biết từ khi nào mà phong cách nói chuyện của anh càng ngày càng thêm vô sỉ, không biết xấu hổ.

Phó Đình Viễn thấy dáng vẻ này của cô thì không kiêm được mà cong cong khóe môi, nở nụ cười mỉm.

Hai người cùng về tới nhà Du Ân, vừa mở cửa đã được mèo Muội Muội của Chung Văn Thành nghênh đón. Có lẽ mèo sao chủ vậy, nên Muội Muội vừa nhìn thấy Phó Đình Viễn thì lập tức kêu vào mặt anh một tiếng meo, có thể thấy rõ nó không hề thích sự xuất hiện của Phó Đình Viễn ở đây.

Và tất nhiên, Phó Đình Viễn cũng chẳng ưa Muội Muội chút nào, ghét ai ghét cả tông ti họ hàng, anh ghét Chung Văn Thành, nên cũng chẳng vừa mắt con mèo của anh ấy chút nào. 2 Nhưng vấn đề là Du Ân lại cúi người, dịu dàng ôm con mèo kia lên, trong lòng Phó Đình Viễn chẳng thoải mái chút nào, cảm giác như thể thứ mà Du Ân đang ôm chính là Chung Văn Thành vậy.

Vừa nghĩ tới đây, anh tức khắc trừng mắt với con mèo, vừa thay giày vừa mở miệng hỏi: “Khi nào Chung Văn Thành mới trở về, mau mau xách mèo của anh ta đi đi chứ.”

Du Ân chẳng chút lay động, bình tĩnh đá thời gian ngắn chắc là chưa về được đâu.

“Trong khoảng…”

Phó Đình Viễn cảm thấy phiền chết đi được.

Cái tên Chung Văn Thành này đúng là quá cáo già. Anh ta biết rõ Du Ân thích mấy con vật nhỏ, thời gian này anh ta lại không có ở đây, thế là bèn tìm đủ mọi cách để đưa mèo của mình tới chiếm lấy tim Du Ân.

May mắn anh cũng không phải đèn cạn dầu, đã đi trước anh ta một bước, tặng một con mèo tới đây để tranh giành tình cảm với con của Chung Văn Thành.

Chỉ là con mèo mà anh đưa hình như có hơi nhát gan, anh đã vào nhà cả nửa ngày rồi mà vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng nó đâu.

“Tiểu Tiểu đâu?” Anh không nhịn được hỏi Du Ân.

“Chắc là ở dưới sô pha.” Sau khi ở chung một ngày, Du Ân đã hiểu được tám chín phần tính cách của Tiểu Tiểu.