Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 286




Chương 286

Thẩm Dao dứt khoát cúp điện thoại.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Phó Đình Viễn nhất thời quên mất mình vừa bị Du Ân chọc giận. Anh cau mày hỏi: “Thẩm Dao tìm em làm gì?”

Du Ân kể lại chuyện Diệp Văn yêu cầu Thẩm Dao xin lỗi cho anh nghe. Biểu cảm của Phó Đình Viễn đơ ra: “Quả là cô ta nợ em một lời xin lỗi.”

Sau đó, anh nói thêm: “Chắc hẳn em biết quán cà phê Thời Gian thuộc sở hữu của Dịch Thận Chi. Về sau nếu có việc gì thì em cũng có thể hẹn với người ta ở đó nói chuyện. Có bất kỳ vấn đề gì thì nhân viên quán cũng sẽ bảo vệ em.”

Quán cà phê Thời Gian và cả quán bar Hoa Lộ mà Phó Đình Viễn thường đến đều nằm dưới trướng của Dịch Thận Chi. Đó cũng là cứ điểm để trò chuyện hoặc gặp gỡ những khách hàng quan trọng của bọn họ trong ngày thường.

Mỗi một nhân viên ở hai nơi này ngoại trừ công việc của mình ở mặt ngoài thì đều có thân thủ r: Nếu có chuyện gì xảy ra sẽ đến bảo vệ họ trước tiên.

Từng có chuyện Phó Thiến Thiến gây ra, Phó Đình Viễn hiện rất quan tâm đến sự an toàn của Du Ân.

Du Ân nhận thấy điều gì đó từ giọng điệu nghiêm nghị của Phó Đình Viễn, hỏi anh với vẻ hoài nghỉ: “Chắc không phải nhân viên quán này, ai cũng biết võ đấy chứ?”

Nếu không tại sao anh lại nói có chuyện gì xảy ra thì có thể “bảo vệ” cô?

Phó Đình Viễn nhẹ nhàng đáp lại cô một câu: “Em cho là thế nào?”

Du Ân hít sâu một hơi, sau đó cảnh giác hỏi anh: “Phó Đình Viễn, anh làm ăn có đứng đắn không đó?”

Anh và mấy người Dịch Thận Chi đặc biệt kinh doanh một quán cà phê như vậy, còn sắp xếp rất nị người có thân thủ rất tốt. Cảnh tượng này cứ có cảm giác như là thủ đoạn mà các đại ca xã hội đen trong mấy bộ phim điện ảnh trên TV mới có.

Phó Đình Viễn bị bộ dạng của cô chọc tức đến bật cười: “Nếu tôi không phải kinh doanh đứng đản thì có thể được bầu làm mười người trẻ xuất sắc hàng đầu Giang Thành à?”

Phó Đình Viễn vừa nói như vậy, Du Ân trái lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Mấy người Phó Đình Viễn, Dịch Thận Chỉ trước đó được bình chọn là mười thanh niên tài tuấn hàng đầu ở Giang ‘Thành hàng năm, được chính phủ công nhận và trao giải, chắc chắn không thể làm càn.

Phó Đình Viễn giải thích: “Mọi ngành đều có mặt nguy hiểm của nó. Chúng tôi làm như vậy là vì sự an toàn cá nhân của chính mình.”

Không phải ai cũng có thể chấp nhận thất bại, có người sẽ bí quá hóa liều nếu không đạt được lợi ích như mong muốn, chuyện gì cũng có thể làm ra được. Hơn nữa số tiền liên quan càng lớn càng khiến nhiều người suy nghĩ không thông.

Bọn họ cũng là để tự bảo vệ mình. Phòng ngừa chu đáo để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào là môn học bắt buộc của bọn họ.

‘“ Du Ân gật đầu, sau đó còn nói: “Vậy thì Annie mà trước đây tôi học làm cà phê cùng cũng có thân thủ rất tốt?”

Annie là nhân viên pha chế tại quán cà phê Thời Gian, lúc trước cô đã học cách pha cà phê từ Annie.

Phó Đình Viễn gật đầu: “Ừ, đai đen Taekwondo, nhà vô địch cách đấu.”

Du Ân sững sờ. Cô thật sự không thể tưởng tượng được một cô gái xinh đẹp như Annie, làm một công việc cao cấp là nhân viên pha chế lại có quyền cước công phu tốt như vậy. Thế mà lúc trước cô lại không nhìn ra được một chút nào.