Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 282




Chương 282

Phó Đình Viễn tức giận nói: “Không có, đưa ông ta về nhà xong là tôi đi rồi: Sợ Du Ân cảm thấy mình quá là vô tình vô nghĩa, Phó Đình Viễn nghĩ một chút rồi tự giải thích một câu: “Tôi không có tình cảm gì với ông ta, ngồi cùng với nhau còn tệ hơn cả người xa lạ.”

Hơn nữa, mục đích Phó Giang quay lại là vì chuyện của Phó ‘Thiến Thiến nên anh lại càng không muốn ngồi ăn cơm với Phó Giang.

Sau khi đưa Phó Giang về, hành vi trực tiếp bỏ chạy lấy người của anh khiến khuôn mặt của Phó Giang sa sầm ngay tại chỗ. Song anh không quan tâm, vẫn nghênh ngang rời đi.

Phó Giang chưa từng làm hết trách nhiệm của một người cha, bây giờ không có lý do gì để yêu cầu anh thực hiện nghĩa vụ một người con trai phải phục tùng mệnh lệnh của cha cả.

Tại sao anh lại có tình cảm sâu đậm với ông cụ?

Tại sao lúc trước anh lại thỏa hiệp cưới Du Ân vì sức khỏe của ông cụ?

Bởi vì từ nhỏ anh được một tay ông cụ nuôi nấng bồi dưỡng. Mọi nguyên tắc sống, mọi phương pháp kinh doanh, mọi nguyên tắc xử sự đều do ông cụ chỉ dạy. Có thể nói, anh có thể trở thành Phó Đình Viễn của ngày hôm nay là có một nửa công lao của ông cụ.

Nhưng từ trước đến giờ, Phó Giang luôn chỉ quan tâm đến thói chơi bời trăng hoa và sung sướng của chính mình. Cho dù đối với anh hay Phó Thiến Thiến, Phó Giang không chỉ là không làm tròn bổn phận.

Du Ân biết tình cảm của Phó Đình Viễn và Phó Giang chẳng ra làm sao, nhưng cô cũng không nói gì thêm, dù sao thì bây giờ đó là việc của nhà họ Phó, không liên quan gì đến cô Cô tốt bụng đề nghị: “Tôi đặt cơm bên ngoài giao tận nhà, đã ăn xong rồi. Ở nhà cũng không có gì ăn, hay là anh đi ra ngoài ăn chút gì đó được không?”

Phó Đình Viễn rõ ràng là không hài lòng với câu trả lời của cô, sau khi liếc nhìn cô một cái, anh bước vào nhà bếp của cô ‘Tìm thấy một gói mì từ trong tủ lạnh, anh cầm ra và hỏi cô: “Không phải ở đây có mì sao?”

Du Ân có chút bất đắc dĩ: “Anh ăn một tô mì thôi là có thể no rồi sao?”

Phó Đình Viễn nhẹ nhàng trả lời: “Ừ”

Anh đã nói đến nước này rồi, Du Ân không nói được gì nữa nên đứng dậy rửa tay, vào bếp nấu mì.

Dù sao anh vừa tặng cho cô một con mèo con rất hợp với ý cô, thế nên nấu cho anh một tô mì thì cô vẫn rất sẵn lòng. Nhưng để biểu đạt lời cảm ơn của cô, Du Ân nghĩ đến trong tủ lạnh vẫn còn thịt bò nấu với nước tương mà cô đã chuẩn bị trước đó, bèn lấy ra cắt mấy miếng, sau đó bưng ra ngoài.

Phó Đình Viễn đã muốn ăn một chén mì bình thường do Du Ân nấu từ rất lâu, cuối cùng hôm nay anh cũng đã ăn được.

Thật ra, lúc trước khi ở bên Du Ân, anh có thể ăn bữa cơm giản dị như thế này bất cứ lúc nào. Nhưng sau khi hai người ly hôn, anh mới nhận ra được bình yên ngày qua ngày là điều quý giá biết bao.

Liếc nhìn miếng thịt bò trước mặt, Phó Đình Viễn nhẹ giọng hỏi: ‘Không phải em không ăn thịt bò sao? Tại sao ở nhà em vẫn có thịt bò nấu nước tương?”

Thực ra, sở dĩ anh hỏi câu này là do trong lòng anh có chút mong đợi, mong cô sẽ nói mấy câu dễ nghe, chẳng hạn như đây là món anh thích nên chuẩn bị cho anh.

“Tuy rằng tôi không ăn, nhưng cũng có người thích ăn.” Ví dụ như Tô Ngưng.

Là một ngôi sao nữ, lại còn là ngôi sao nữ được nhiều người yêu thích, Du Ân không biết tại sao Tô Ngưng cứ không thịt không vui, không sợ tăng cân ư?

Cho rằng Tô Ngưng thích món ăn này nên trong tủ lạnh của Du Ân luôn cất trữ những món ăn mà Tô Ngưng thích ăn.