Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 281




Chương 281

“Thôi bỏ đi, tôi sẽ đặt cho nó một cái tên mới.” Cô nghiêng đầu nghĩ rồi nói: “Gọi là Tiểu Tiểu đi.”

“Mày xem mày nho nhỏ thế này, tim tao muốn tan chảy mất rồi”

Du Ân cúi đầu nhẹ giọng nói chuyện với chú mèo Tiểu Tiểu.

Tuy rằng con mèo Tiểu Tiểu chưa quen với môi trường xa lạ này nhưng cũng không tỏ ra quá lo lắng và bất an.

Phó Đình Viễn rũ mắt nhìn cô đang ngồi xổm trên mặt đất.

Mặt mày cô dịu dàng đến khó tin. Trong lòng anh không nhịn được mà nghĩ, nếu như lúc trước bọn họ có một đứa con, có thể không cần đi đến bước đường ly hôn này hay không?

Tính cách của cô tốt như vậy, nhất định cô sẽ rất dịu dàng và nhẫn nại với đứa con của bọn họ.

Chỉ tiếc…

Rốt cuộc lúc trước trong lòng anh nghĩ cái quái gì thế, còn nói ra mấy lời như cô không xứng sinh ra đứa con của anh.

Hiện tại có lẽ anh muốn cùng cô sinh một đứa bé, cô cũng không bằng lòng nữa rồi.

Suy nghĩ của anh trở lại hiện thực, anh lại nói: “Trong xe của tôi vẫn còn rất nhiều thức ăn cho mèo, cát mèo với mấy thứ đồ khác. Tôi đi xuống mang nó lên.”

Để chú mèo Tiểu Tiểu thích nghi tốt hơn với môi trường mới, Phó Đình Viễn đã mang chậu mèo và cả ổ mèo đến cùng. Có mùi hương quen thuộc này xung quanh, chắc chắn nó sẽ thích nghỉ nhanh hơn.

“Được” Du Ân nhẹ nhàng gật đầu: “Cảm ơn”

Phó Đình Viễn do dự một chút, sau đó vẫn đi xuống nhà lấy đồ trước.

Anh đã bận gần như cả ngày chưa ăn, muốn xin ké một bữa ăn trưa, nhưng không biết liệu cô có thể cho anh như nguyện được không.

16:14 Không cần quá phong phú, một tô mì tự nấu thôi cũng được.

Phó Đình Viễn lên xuống trước sau hai bận mới chuyển hết tất cả những thứ anh mang theo từ cửa hàng thú cưng.

Sở dĩ anh chuẩn bị nhiều thứ như vậy chủ yếu là vì lo lắng Du Ân nhận được chú mèo con làm quà tặng này quá đột ngột, trong nhà lại không có đồ dùng cho mèo sẽ khiến cô luống cuống tay chân nên anh mới đặt mua một bộ đầy đủ.

Tất cả các vật dụng, bao gồm cả thuốc mà mèo sẽ sử dụng, đều có sẵn đầy đủ. Du Ân hoàn toàn không cần phải một mình ra ngoài mua thêm bất cứ thứ gì.

Sau khi Phó Đình Viễn mang hết đồ đạc lên, Du Ân bắt đầu bận rộn thu dọn, sắp xếp ổn thỏa cho mấy thứ như chậu mèo, ổ mèo, để nó từ từ làm quen với những nơi này. Muội Muội đã quen với nơi này nên thỉnh thoảng còn đến dính lấy cô một chốc.

Tóm lại, Du Ân bận rộn đến mức chân không chạm đất, trong mắt chỉ có hai con mèo, một lớn một nhỏ, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Phó Đình Viễn.

Sau khi Phó Đình Viễn ở một bên lắng lặng chờ đợi một lúc lâu, bụng đói đến mức chịu không nổi nữa, bấy giờ mới mở miệng tìm phúc lợi cho bản thân: “Tôi còn chưa ăn cơm.”

Du Ân đang ngồi xổm trên mặt đất mà cố gắng bồi dưỡng tình cảm với hai bé mèo, nghe vậy thì ngước mắt lên, kinh ngạc nhìn về phía anh: “Anh không ở nhà ăn cơm với ba anh sao?”

Không phải anh và Phó Giang cùng nhau trở về sao? Du Ân nghĩ dù có chuyện gì đi chăng nữa thì anh cũng sẽ phải ăn một bữa trưa với Phó Giang và Đổng Văn Huệ chứ.