Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 269




Chương 269

Phó Đình Viễn dựa vào trên ghế sofa nghe vậy khẽ mở mắt, cảm xúc nơi đáy mắt cực kỳ thâm trầm: “Tôi cũng không muốn uống, nhưng trong lòng khó chịu.”

Du Ân mấp máy môi, coi như không thấy ẩn ý trong đáy mắt Phó Đình Viễn, cô xoay người rót nước cho anh.

Sau khi đút anh uống xong một ly nước ấm, Du Ân đặt cái ly lên bàn trà ở trước sô pha, mới định rời đi thì bị Phó Đình Viễn nắm lấy tay.

“Du Ân, tôi hối hận rồi.”

“Hối hận lúc trước đã ly hôn với em.”

Du Ân lẳng lặng quay đầu rũ mắt nhìn về phía người đàn ông trên sô pha, tay anh nắm chặt lấy cổ tay trắng nõn của cô.

Lúc này Du Ân đứng, Phó Đình Viễn nằm trên ghế sofa, anh thành khẩn túm tay cô, nếu người ngoài thấy được cảnh này, nhất định sẽ cảm thấy Du Ân cực kỳ kiêu căng, chắc chắn sẽ cho rằng Phó Đình Viễn là bên ăn nói khép nép kia.

Phó Đình Viễn nắm tay cô tiếp tục nói: “Tôi cũng hối hận vì trong khoảng thời gian này đã bình thản chấp nhận chuyện em và Chung Văn Thành hẹn hò qua lại.”

Vốn mấy lời Phó Đình Viễn nói trước đó đều rất thâm tình cảm động, nhưng một giây sau Du Ân chỉ thấy anh híp mắt căn răng nói tiếp: “Tôi thật nên trực tiếp trói em đến Cục dân chính, bắt em kết hôn với tôi lần nữa.”

Du Ấi Cô sắp tức đến nổ phổi rồi!

Anh ăn nói thô tục cũng thôi đi, còn muốn trói cô đến Cục dân chính kết hôn nữa!

Những lời Phó Đình Viễn nói lúc này, thoáng chốc khiến Du Ân nhớ tới tất cả sự bá đạo kiêu ngạo trong quá khứ của anh, cô nhất thời không muốn để ý đến anh nữa, dùng sức rút tay mình ra, xoay người định rời đi.

Nhưng ai biết Phó Đình Viễn lại như không có xương, cô dùng sức rút tay về đồng thời cũng khiến thân thể cao lớn của anh nằm úp sấp về phía trước, cứ thế đập đầu lên mặt bàn trà trước ghế sô pha.

“Bịch” một tiếng vang rất nặng truyền đến, Du Ân suýt nữa nhảy dựng lên, cô chẳng quan tâm đến cái khác, vội càng ngồi xổm người xuống đỡ Phó Đình Viễn trên mặt đất.

Nếu khiến Phó Đình Viễn va đầu để xảy ra chuyện gì, cô sẽ thấy rất tội lỗi, dù sao trên người anh còn gánh cả Phó thị, thậm chí còn gánh cả mạch máu kinh tế của Giang Thành.

“Phó Đình Viễn?”

“Anh có ổn không?”

Du Ân nâng người dậy xong, chỉ thấy trên trán Phó Đình Viễn xuất hiện một vết đỏ bừng.

“Không chết được.” Du Ân vốn muốn đỡ anh đến trên ghế sofa, kết quả chính anh lại đẩy cô ra, còn nói một câu y như đang giận dõi, sau đó thì tự mình ngồi trở lại sô pha.

Du Ân nghĩ ngợi rồi cuối cùng vẫn nói một tiếng xin lỗi với anh: “Ngại quá, vừa rồi tôi không nghĩ anh sẽ ngồi không vững.”

Cô thật sự không nghĩ tới, ai có thể nghĩ đến một người đàn ông cao lớn như Phó Đình Viễn, vậy mà lại có thể bị cô quăng một cách dễ dàng đến thế.

Anh tốt nhất là đừng có tự mình cố ý ngã xuống, khổ nhục kế như vậy quá vô dụng rồi.

Phó Đình Viễn chẳng nói chẳng rằng, chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó ngã xuống trên sô pha rồi nằm ở đó không động đậy gì nữa.

Du Ân đau đầu không thôi: “Nước cũng đã uống xong rồi, hay anh về phòng mình ngủ đi?”

Người đàn ông trên sofa không nhích tí nào, Du Ân vốn đang định tiếp tục đuổi người, nhưng nhìn thấy vết hồng trên trán anh cô lại có chút áy náy.