Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 268




Chương 268

Diệp Văn nói để thử sức với đề tài này, ông ấy đã bắt đầu dò tư liệu từ lâu, lại xem rất nhiều phim tình yêu kết hợp giả tưởng bây giờ, mỗi việc ghi chép ghi chú đã tốn hết mấy quyển dày.

Các vụ án trong câu chuyện cũng đều do ông ấy tìm đến những vụ án thật rồi sửa lại, mỗi một câu chuyện mỗi một câu nói đều trải qua trau chuốt tỉ mi.

‘Thêm cả nhiều phân đoạn liên quan đến tình yêu trong cuốn sách này, đều là chuyện tình khắc cốt ghi tâm thời trẻ của ông ấy để lại, để tưởng niệm người yêu ấy của mình, ông ấy đã viết câu chuyện đó vào cuốn sách này.

Thậm chí Diệp Văn còn nói, đặt tựa cuốn sách là “Tôi muốn tìm thấy em” chính là vì muốn bù đắp cho nu mình, vì người con gái ông ấy yêu thời trẻ tuổi ấy đã không †ìm lại được nữa.

Những giấc mơ không hoàn thành được, chỉ có thể thực hiện nó trong câu chuyện do mình viết nên.

Du Ân nghe Phó Đình Viễn giảng giải về bối cảnh Diệp Văn viết quyển sách này xong, vừa khâm phục Diệp Văn thật sự nghiêm túc cẩn thận đối với mỗi tác phẩm, về phương diện khác lại cảm thán Diệp Văn còn có một câu chuyện xưa về tình yêu như thế.

Cô nhìn ra được Diệp Văn là người trọng tình trọng nghĩa, tuy mối tình thời niên thiếu ấy không bệnh mà mất, nhưng không ảnh hưởng đến thái độ của ông đối với cuộc tình thứ hai, những năm gần đây ông ấy và vợ hiện tại thật sự là vợ chồng tình thâm.

Có lẽ đây mới là thái độ chính xác nên có để đối đãi với một cuộc tình, lúc cần buông phải buông, lúc nên thả lỏng thì phải thả lỏng.

Du Ân cảm thấy bản thân mình cũng có thể học tập Diệp Văn rất nhiều ở phương diện này, cái gì đã qua thì cứ để nó qua đi.

Chín giờ tối, Du Ân vẫn còn ngồi ở trước bàn sách tiếp tục viết bản thảo, chợt nghe phòng bên truyền đến tiếng mở cửa, cô có hơi buồn bực, Phó Đình Viễn về sớm thế à?

Không phải anh nói trước mười giờ sao?

Hiện tại mới chín giờ, sao đã về rồi?

Chẳng qua Du Ân cũng không nghĩ nhiều, cô chỉ cảm thấy nếu anh đã trở lại, vậy thì chắc chắn không có chuyện gì rồi.

Cô đang định tiếp tục gõ chữ, bỗng nhiên lại nghe thấy có tiếng người gõ cửa phòng mình, còn gõ rất nặng.

Cô đi đến nhìn thông qua lỗ mắt mèo mới thấy, thì ra là Phó Đình Viễn.

Du Ân khó hiểu mở cửa, kết quả người đàn ông cao lớn trước mặt đổ rầm về phía cô, khiến cô sợ tới mức vội giơ tay cố gắng đỡ anh.

“Tôi muốn uống nước” Người đàn ông dựa vào trên người cô, say khướt mà nỉ non.

Du Ân: “…

Du Ân cố gắng đẩy anh ra khỏi người mình, cô thoáng thở hổn hển hỏi: “Phòng anh không có sao?”

“Tôi muốn uống nước ấm” Sau khi nói xong người đàn ông lại đổ về phía cô.

Thân thể Du Ân không đỡ nổi anh, vì thế đành phải giơ tay đỡ anh đến trên sô pha.

Lăn qua lăn lại một hồi như vậy, Du Ân đã thở hồng hộc rồi.

Cô nhìn người đàn ông say khướt thản nhiên nằm trên sô pha mà giận dễ sợ: “Phó Đình Viễn, dạ dày anh không tốt, vì sao vẫn còn không ngừng uống rượu hả?”