Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 262




Chương 262

Vậy nên sao cô dám mở lòng nói mình rất thích thú cưng với anh đây?

Phó Đình Viễn thâm lườm cô một cái, không nói gì thêm, mà cúi đầu vọc điện thoại mình.

Nhóm F4 Giang Thành.

Phó Đình Viễn: “Ở đâu bán thú cưng?”

Dịch Thận Chi: “Không phải chứ Lão Phó? Cậu muốn nuôi thú cưng à? Không phải cậu ghét mấy thứ hoa cỏ chó mèo lắm à?”

Phải thừa nhận rằng thân là anh em bao năm, Dịch Thận Chi hiểu Phó Đình Viễn không còn ở mức thường nữa.

Hứa Hàng: “Chắc chắn là để tặng Du Ân đó.”

Dịch Thận Chỉ: “Cho dù có là tặng Du Ân đi nữa, tôi cũng thấy thật khó tin, tôi còn tưởng Lão Phó cả đời này cũng không bao giờ nhắc tới chủ đề thú cưng này.”

Giang Kính Hàn: “Lão Phó đã đến bước đường vì tình yêu mà đánh mất bản thân rồi sao?”

Giang Kính Hàn nói một câu này nghe nhói lòng quá, Phó Đình Viễn tức muốn thoát luôn nhóm chat.

Sao anh lại đánh mất bản thân được?

Anh chỉ muốn tặng cho Du Ân để cô nuôi, không phải để tự anh nuôi.

Dịch Thận Chỉ lại nói: “Lão Phó, tôi biết cậu đang nghĩ rằng không phải tự nuôi, nhưng tôi cũng muốn nhắc cậu một chuyện, một khi Du Ân nuôi rồi, vậy thì chắc chắn rằng sẽ không chia cắt được, sớm muộn cũng có ngày cậu cũng phải nhúng tay vào, trừ phi… cậu không ôm hy vọng gì với việc theo đuổi lại Du Ân.”

Không theo đuổi lại được thì cho dù Du Ân có nuôi mười con mèo cũng không liên quan gì tới Phó Đình Viễn.

Nhưng nếu theo đuổi lại được, thế thì Phó Đình Viễn phải chấp nhận việc cuộc sống nửa đời sau có thú cưng trong nhà.

Phó Đình Viễn: “…”

Sao anh cảm thấy đám mấy tên Dịch Thận Chỉ này hoàn toàn không có lòng muốn giúp anh mà như đang cười vào mặt anh thế không biết.

“Không nói thì thôi.” Anh để lại một câu rồi không để ý họ nữa, anh bảo Chu Nam hoặc Chu Mi đi tìm là được chứ gì.

Giang Kính Hàn lúc này mới chậm rãi phát ngôn: “Là một người trong nhà có nuôi một berger Đức và một con golden retriever, tôi chắc chắn biết được tiệm thú cưng cao cấp nhất Giang Thành này.”

Nhắc đến hai con chó ở nhà, Giang Kính Hàn chỉ biết thầm chửi.

Rõ ràng là do anh ta nuôi chúng nó từ nhỏ đến lớn, cuối cùng cô vợ vừa vào nhà thì hai chú chó lại chỉ biết quấn quít vợ anh ta thôi.

Không phải mọi người đều nói chó rất trung thành hay sao, sao đến lượt anh ta lại thay lòng cả thế?

Giang Kính Hàn cuối cùng vẫn gửi một danh thiếp sang cho.

Phó Đình Viễn: “Cậu liên lạc anh ấy là được, đây là chủ cửa tiệm đó.”

“Cảm ơn.” Phó Đình Viễn cuối cùng mới trả lời một câu.