Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 242




Chương 242

Đổng Văn Huệ bị lời nói của anh chọc giận đến mức bật khóc: “Sao mạng của tôi lại khổ như vậy chứ, trong cái nhà này chẳng có một ai thương tôi, tốt với tôi cả!”

Những lời nói như vậy, Phó Đình Viễn nghe đến nỗi chai cả tai rồi. Anh không kiên nhãn mà đứng dậy: “Con còn có việc phải làm, con đến công ty trước.”

Nói xong anh bèn xoay người bỏ đi, để lại Đổng Văn Huệ khóc lóc làm loạn trong phòng bệnh.

Hứa Hàng đang đợi anh ở bên ngoài, cũng nghe thấy động †ĩnh bên trong nên không khỏi thở dài: “Dì Huệ sao càng lớn tuổi lại càng không thông suốt thế. tại cậu làm ầm ĩ với bà ấy như vậy, về sau còn chung sống với cậu thế nào nữa? Chung quy bà vẫn phải dựa vào đứa con trai là cậu mà”

“Hơn nữa, cậu làm như vậy cũng không phải đang hại Thiến hiến. Để cô ta chịu khổ sở chút thì sẽ nhớ lâu chút, về sau mới có thể cải tà quy chính chứ.”

Phó Đình Viễn nghe tiếng khóc vọng ra từ trong phòng bệnh, cười nhạo: “Không phải là bà ấy không thông suốt, bà ấy chỉ đang bất mãn tôi không làm việc theo ý muốn của bà ấy thôi.”

“Mà thậm chí bà ấy cũng không phải vì che chở Thiến hiến, muốn để Thiến Thiến khỏi bị tai ương lao ngục, bà ấy chỉ đơn thuần muốn tất cả mọi người nghe lời bà ấy, một sự hoang tưởng muốn kiểm soát mọi thứ”

“Ngoài ra, một khi Thiến Thiến bị kết án, chẳng khác nào đã tuyên cáo nền giáo dục biết bao nhiêu năm của bà ấy dành cho Thiến Thiến hoàn toàn thất bại. Bà ấy là người hiếu thắng như vậy, không chấp nhận được thất bại này, cho nên bây giờ mới liều mạng mà ngăn cản.”

Hứa Hàng nghe xong một loạt phân tích của Phó Đình Viễn mà kinh ngạc sững sờ một lúc. Cứ như … Phó Đình Viễn đang phân tích tâm lý của Đổng Văn Huệ không sai một ly Vậy.

Vừa đi theo Phó Đình Viễn, Hứa Hàng vừa đề nghị: “Có muốn tìm bác sĩ tâm lý can thiệp một chút không? Tôi sợ tiếp tục như vậy thì tình trạng của dì Huệ sẽ càng ngày càng nặng.”

“Cậu nghĩ bà ấy sẽ chấp nhận sao?” Phó Đình Viễn hoàn toàn không tính đến khả năng này.

Theo tính cách của Đổng Văn Huệ, sợ rằng bác sĩ tâm lý sẽ bị đuổi ra ngoài.

Sau khi Du Ân xuất viện, Chung Văn Thành vội vã trở về quê nhà để tiếp tục làm bạn với mẹ Chung rồi. Nghe nói trong thời gian này, ngoại trừ công việc chuẩn bị cho vai trò đạo diễn của bộ phim “Truyền Kỳ Dung Phi”, anh ấy đều gạt hết mọi chuyện sang một bên.

Còn việc điều hành công ty được giao cho ngài N, một đối tác chưa từng xuất hiện trước đó.

Vì trước mắt đối tác vẫn đang ở nước ngoài nên anh ta sẽ tổ chức các cuộc họp thường kỳ vào thứ Hai hàng tuần để nghe báo cáo từ các bộ phận khác nhau và đưa ra hướng dẫn về các vấn đề liên quan.

Không ai biết tại sao vị đối tác này lại đặt cho mình danh hiệu “N” như vậy, tại sao lại không dùng thẳng họ của mình?

Một số người suy đoán rằng tám mươi phần trăm là họ của đối tác là Ngưu, gọi ngài Ngưu nghe thấy rất khó chịu nên đã đổi thành ngài N.

Và mọi người cũng không biết tại sao ngài N này lại sử dụng máy đổi giọng để đổi giọng trong các cuộc họp qua điện thoại. Nhưng không ai dám phủ nhận khả năng của ngài N này, bởi vì khi chỉ thị mọi chuyện, anh ta thường nói rất ngắn gọn và đúng trọng tâm.

Chỉ nói hai, ba câu đã chứng tỏ được khả năng lãnh đạo hơn người của mình rồi.

Trước khi đi, Chung Văn Thành nói với Du Ân về đề nghị của Phó Đình Viễn là để cô nộp bản thảo chuyện biên kịch cho cuốn sách mới của Diệp Văn. Du Ân nghe thấy là đề nghị của Phó Đình Viễn thì giật mình không thôi.

Phó Đình Viễn xem trọng cô từ bao giờ thế, còn dám để cho cô nộp bản thảo cho Diệp Văn.

Trong mắt Phó Đình Viễn, cô không phải là một người không có tí giá trị nào sao?