Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 236




Chương 236

Chỉ vài giây, Chung Văn Thành đã hiểu ý anh: “Ý anh là anh muốn sử dụng Du Ân?”

Phó Đình Viễn gật đầu: “Ừm, nhưng theo quan hệ hiện tại của tôi với cô ấy, tôi nói với cô ấy chuyện này thì chắc chắn cô ấy sẽ không đồng ý, vì vậy tôi hy vọng anh sẽ thuyết phục cô ấy.”

“Nếu cô ấy thông qua bản thảo, sau khi tôi mua được bản quyền thì chúng ta sẽ tiếp tục hợp tác. Quyền chế tác của bộ phim truyền hình này sẽ được giao cho Chung Đỉnh.”

Phó Đình Viễn nói như vậy tương đương với việc vô cùng khẳng định thực lực của Du Ân.

Chung Văn Thành tự nhiên cũng giống như Phó Đình Viễn, cũng tin rằng Du Ân có thể thông qua bản thảo. Anh ấy cũng hy vọng rằng Du Ân có thể đảm nhận bộ phim này.

Thứ nhất vì Diệp Văn là thần tượng của Du Ân nên chắc hẳn Du Ân rất vui khi có thể chuyển thể các tác phẩm của Diệp Văn.

Thứ hai, có thể chuyển thể các tác phẩm của Diệp Văn sẽ cải thiện đáng kể mức độ nổi tiếng của Du Ân.

Vì vậy, Chung Văn Thành đồng ý không chút do dự: “Được.”

Mặc dù anh ấy cũng có thể đến gặp Diệp Văn đàm phán thay mặt cho Chung Đỉnh, nhưng vốn liếng của Phó Đình Viễn rành rành ở đó. Với sự hỗ trợ vốn mạnh mẽ của Phó thị, bộ phim truyền hình này sẽ được thực hiện một cách tinh mỹ hơn.

Một giây trước hai người còn đánh đến trời đất mù mịt, nhưng không ngờ một giây tiếp theo đã đạt thành hợp tác.

Mà nếu đã đạt thành hợp tác rồi, Chung Văn Thành không ở lại thêm một giây nào nữa mà đứng lên: “Nếu không còn việc gì nữa, tôi đi trước.”

Phó Đình Viễn mím môi nói: “Tôi giúp Du Ân tìm một bác sĩ †âm lý. Anh khuyên cô ấy đi khám một lần đi.”

Chung Văn Thành nghe vậy thì dừng lại, mặt mày trong veo.

nhìn Phó Đình Viễn một lúc lâu rồi bật cười: “Sếp Phó, xin hỏi ý anh là gì? Hiện tại tôi là bạn trai của Du Ân, anh lại bảo tôi xum xoe cô ấy thay cho anh à?”

Phó Đình Viễn dùng đầu lưỡi chạm vào răng hàm sau, nói: “Anh có thể nói là anh tìm.”

Phó Đình Viễn anh từng ăn nói khép nép như vậy từ bao giờ?

Nhưng bây giờ cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Chung Văn Thành không cảm kích chút nào: “Cái đó không cần thiết, tôi sẽ tự tìm, vả lại nhất định sẽ tìm được người tốt nhất cho cô ấy.”

“Hơn nữa, sếp Phó à, anh và Du Ân đã là thì quá khứ, còn tôi và cô ấy ở thì hiện tại tiếp diễn. Xin anh nắm chừng mực cho tốt.”

Sau khi Chung Văn Thành để lại một câu như vậy, anh ấy bèn quay người bỏ đi, nhưng lời nói của anh ấy lọt vào tai Phó Đình Viễn thật sự rất chói tai.

Cái gì là thì quá khứ, cái gì là thì hiện tại tiếp diễn. Anh cũng đã từng ở thì hiện tại tiếp diễn, nói không chừng có một ngày Chung Văn Thành cũng sẽ trở thành thì quá khứ! : Phó Đình Viễn dặn dò mọi chuyện xong xuôi thì cũng không có lý do gì để ở lại bệnh viện nữa. Nhất định Du Ân không muốn gặp anh, vì vậy anh chỉ có thể rời đi cùng Dịch Thận Chỉ.

Phó Đình Viễn ban đầu muốn ở lại với Diệp Văn một ngày, để Du Ân gặp mặt Diệp Văn nhằm bù đắp cho sự tiếc nuối của Du Ân, nhưng Chu Nam đã liên lạc với Diệp Văn qua điện thoại, nói sau buổi tọa đàm, Diệp Văn đã trực tiếp bay về thủ đô.

Vì sức khỏe của vợ ông ấy, Diệp Văn rất hiếm khi ra ngoài mà ở lại, về cơ bản, chỉ cần công việc vừa kết thúc sẽ lập tức chạy về nhà làm bạn với vợ của mình.