Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 220




Chương 220

Nhất thời, anh cảm thấy mình ngồi ở đây giống như đang chịu đựng sự giày vò trong chảo dầu, thế nhưng lại không muốn rời đi, bởi vì anh muốn xem cô và Chung Văn Thành ở với nhau như thế nào.

Du Ân thấy Phó Đình Viễn hoàn toàn không có ý định rời đi, cô cũng không tránh né mà nghe cú điện thoại của Chung Văn Thành.

Lúc này Chung Văn Thành đang ở quê nhà và cũng không biết Du Ân vừa gặp phải chuyện gì, thế nên giọng điệu của anh vẫn rất dịu dàng: “Hội ký tên kết thúc chưa? Có thành công chụp ảnh cùng với thần tượng của em chưa?”

Chung Văn Thành biết Du Ân rất tôn sùng Diệp Văn, thế nên mới bắt chuyện như vậy.

Giọng nói của Chung Văn Thành rất cưng chiều, nhưng lại rất chí mạng đối với Du Ân vừa mới gặp phải giông tố, Du Ân không kiềm chế được rơi nước mắt lã chã.

Tuy nhiên cô lại nghĩ đến Chung Văn Thành đã đang sứt đầu mẻ trán vì căn bệnh của mẹ anh ấy, cô không nên kể chuyện của mình ra để Chung Văn Thành phải lo nghĩ thêm, vì thế cô cố gắng kìm nước mắt.

Nhưng Chung Văn Thành vân nghe thấy tiếng cô nghẹn ngào, quan tâm hỏi cô qua điện thoại: “Sao vậy? Có phải em khóc không?”

Du Ân ra sức lau nước mắt, cười nói: “Không sao, chỉ là gặp được thần tượng nên quá xúc động mà thôi.”

Đoạn, Chung Văn Thành có vẻ không tin: “Thật không?”

Du Ân đáp: “Thật”

Nói xong cô nhanh chóng đổi chủ đề: “Hiện giờ bác gái thế nào rồi?”

Giọng Chung Văn Thành có hơi bất đắc dĩ: “Em vừa đi một ngày, bà ấy cứ luôn miệng nói nhớ em, đứa con trai như anh như không có chút cảm giác tồn tại nào vậy.”

Du Ân không nhịn được nhẹ giọng bật cười.

Phó Đình Viễn từ đầu đến cuối ngồi bên giường không nói lời nào, suốt quá trình đều nhìn Du Ân và Chung Văn Thành trò chuyện với nhau qua điện thoại.

Lúc này đây, anh nhìn cô bật cười thoải mái vì lời nói của Chung Văn Thành, nghĩ cảm giác vạn tiễn xuyên tâm chắc.

cũng chỉ như vậy mà thôi.

Du Ân và Chung Văn Thành không nói quá lâu, sau khi cúp điện thoại, cô nhận ra ánh mắt như lưỡi dao sắc bén của Phó Đình Viễn rơi thẳng xuống mặt mình.

Cô nhắm mắt xuống giường, sau khi đứng vững thì hỏi Phó Đình Viễn: “Tôi không sao, bây giờ đi được chưa?”

“Được” Phó Đình Viễn vừa mở miệng thì mới phát hiện cổ họng mình khàn đặc.

Lúc Du Ân đi qua anh còn nói: “Tiền quần áo tôi đã chuyển cho Chu Mi rồi.”

Giọng điệu cô lạnh lùng xa cách, giống như muốn hoàn toàn phân rõ giới hạn với anh, không thì cho dù chỉ là tiền của một bộ quần áo thì cũng sẽ trả lại anh.

Du Ân nói xong lập tức ra ngoài, Phó Đình Viễn mím môi đi theo.

Bởi vì còn phải tới cục cảnh sát lấy khẩu cung, thế nên Du Ân không thể không ngồi vào xe của Phó Đình Viễn. Không có cách nào khác, Dịch Thận Chi và Chu Mi vậy mà lại rời đi rồi.

Chu Mi nhắn cho Du Ân một đoạn tin: Du Ân, tôi và Tổng Giám đốc Dịch có chút việc gấp, phải về trước, buổi tối sẽ đến thăm cô.

Còn nguyên nhân vì sao Chu Mi và Dịch Thận Chỉ phải r‹ đi, đương nhiên là cố ý rồi, để tạo cơ hội cho Phó Đình Viễn và Du Ân có không gian riêng, nếu không thì nhất định Du Ân sẽ chọn ngồi xe Chu Mi về.