Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 215




Chương 215

Anh quay đầu nhìn về phía Du Ân rời đi, sau đó anh giải thích với mấy vị cảnh sát: “Cứ đưa bọn họ về cục cảnh sát trước đã.”

“Không được để cho bất cứ ai nộp tiền bảo lãnh cho Phó ‘Thiến Thiến, ngay cả ba mẹ tôi hay bất cứ ai khác cũng không được” Trước khi đi, Phó Đình Viễn còn cố tình nhấn mạnh một câu như vậy.

“Anh!”

“Anh” Phó Thiến Thiến ngồi khóc trên mặt đất đầy vẻ tuyệt vọng thế nhưng Phó Đình Viễn không hề quan tâm tới sự đau lòng của cô ta mà còn đuổi theo Du Ân đã rời đi.

Phó Đình Viễn đi vài bước đã đuổi theo được Du Ân. Cô đã khóc hết nước mắt.

Phó Đình Viễn tiến tới ôm chặt cô vào trong lòng.

“Anh xin lỗi.”

“Đều là lỗi của anh, đều là do anh trước kia không đối xử tốt với em.”

Lời giải thích của Phó ĐÌnh Viễn chỉ đổi lại lấy sự giấy dụa của Du Ân: “Buông tôi ra”

Phó ĐÌnh Viễn ôm lấy cô chặt hơn: “Không được!”

Anh sợ rằng nếu như lần này mình buông tay thì cô thật sự sẽ không thuộc về anh nữa.

Du Ân vừa khóc vừa giấy dụa nhưng Phó ĐÌnh Viễn không hề có ý định muốn buông tay.

Cuối cùng, cảm xúc của cô hoàn toàn bùng nổ, cô gào lên với anh: “Phó Đình Viễn, tôi hận anh!”

“Tôi biết” Phó Đình Viễn ôm chặt cô và khẽ thầm thì.

Anh cũng biết cả sự chán ghét và căm hận của cô đối với anh.

Trước đây anh cứ cho rằng cô không quên được anh, luôn tưởng cô đang lạt mềm buộc chặt, sau đó anh mới nhận ra cô đã thực sự buông bỏ anh rồi, thật sự không muốn xuất hiện cùng với anh nữa.

Xung quanh anh đầy rãy những người luôn làm hại và làm tổn thương cô khắp nơi, sao cô có thể muốn ở bên cạnh anh nữa chứ?

Trước đây là Thẩm Dao và mẹ anh, hiện giờ là Phó Thiến Thiến, trước đây anh không hiểu được sự bài xích của cô đối với anh, cho đến tận khoảnh khắc đó anh mới tự cảm nhận được, khi cô vô tội gặp phải những chuyện này, trong lòng cô bất lực và sợ hãi biết bao.

“Tôi hận anh tôi hận anh, tôi hận anh chết đi được!” Du Ân khóc tức tưởi trong lòng của Phó Đình Viễn.

Cô đã lớn chừng này rồi, chưa bao giờ gào khóc và suy sụp đến vậy.

Cô đang khóc lại chợt cảm thấy choáng váng, trước mắt tối sầm rồi ngất trong lòng của Phó Đình Viễn.

Sắc mặt của Phó Đình Viễn bỗng khiếp sợ, ôm lấy cô rồi trầm giọng gào lên: “Du Ân!”

Đúng lúc ở cửa nhà kho có vài cảnh sát đang áp giải Phó Thiến Thiến và ba tên kia ra đây, thấy vậy có một cảnh sát trong số đó tiến lên: “Đưa cô ấy vào bệnh viện trước đi, chúng tôi rành đường ở đây, để tôi đưa các người đi.”

Phó Đình Viễn ôm Du Ân hối hả chạy về phía xe của mình, viên cảnh sát đó cũng ngồi vào ghế lái, cả đám người chạy xe thẳng đến bệnh viện.

Phó Thiến Thiến bị cảnh sát vặn tay áp giải, nhìn người anh trai lịch lãm điềm tĩnh của cô ôm Du Ân lao đi với nét mặt hoảng hốt, giận đến mức giậm chân.

Anh trai cô thực sự mất mặt thế à?

Trước đây anh ấy chán ghét Du Ân đến thế cơ mà, hiện giờ lại khép nép khúm núm trước Du Ân, anh ấy không tự cảm thấy khó chấp nhận sao?