Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 200




Chương 200

Thẩm Dao còn nói, cô ấy không muốn trở thành một người phụ nữ vô dụng, cả đời chỉ dựa vào ba mình và anh.

Thẩm Dao từ chối kết hôn, nên hai người họ chia tay.

Sau đó, anh bị hai ba con Du Thế Quần tính kế, họ đưa Du Ân lên giường anh.

Thậm chí ngày thứ hai, họ còn dẫn theo Du Ân đến bệnh viện gặp ông cụ, ngay lập tức ông đã vỗ bàn quyết định, bắt anh phải lấy cô.

Mới đầu dĩ nhiên anh không chịu, đi tìm ông cụ tranh luận.

Ông cụ nói rằng mình tuyệt đối sẽ không nhìn nhầm người, Du Ân là một người vợ tốt.

Đến nay, lại lần nữa lặp lại tình tiết y như đúc, mà nam chính của câu chuyện đã không còn là anh nữa.

Lúc biết được Du Ân ở bên Chung Văn Thành, tuy rằng trong lòng anh không vui, nhưng cũng không hề cảm thấy nguy cơ nhiều lắm.

Anh cũng không biết tại sao nữa, luôn cảm thấy hai người họ sẽ không lâu dài.

Nhưng nhỡ đâu họ kết hôn, thì anh hoàn toàn không còn cơ hội…

Chu Mi nhìn thấy vẻ mặt của ông chủ nhà mình không ổn, vội vàng nói: “Tôi chỉ đoán mò mà thôi.”

Phó Đình Viễn không thèm ngẩng đầu tiếp tục làm việc: “Không có việc gì nữa thì cô tan ca đi.”

Chu Mi gật đầu rồi lặng lẽ đi ra ngoài, lúc ngang qua phòng làm việc của tổng giám đốc ở bên ngoài, một đồng nghiệp nữ đã chặn cô ấy lại.

Đồng nghiệp nữ kia kéo cô thấp giọng hỏi: “Trợ lý Mi, †âm trạng của ông chủ chúng ta có tốt hơn tí nào không?”

Tuy rằng Chu Mi và Chu Nam là trợ lý đắc lực của Phó Đình Viễn, nhưng quy mô của Phó Thị quá lớn, cho nên dưới quyền của hai người họ còn lập thêm văn phòng tổng giám đốc với mấy chục nhân viên.

Lúc này, đồng nghiệp nữ kia kéo Chu Mi hỏi như vậy, những người khác trong văn phòng tổng giám đốc cũng lập tức đổ đồn ánh mắt lên trên người cô ấy.

Chu Mi có chút bất đắc dĩ, xem ra cả ngày hôm nay, mọi người đều cảm nhận được tâm trạng tồi tệ của Phó Đình Viễn, hơn nữa cảm xúc này còn gây ra nỗi ám ảnh tâm lý nghiêm trọng đối với họ.

Chỉ có điều tuy bất đắc dĩ, nhưng cô ấy cũng chỉ có thể lựa chọn nói thật: “Tôi rất xin lỗi khi phải nói rằng, sau này những ngày tháng đau khổ của chúng ta vẫn còn phải tiếp diễn”

Trong văn phòng tổng giám đốc, tiếng ca thán ngập trời.

Đồng nghiệp nữ kéo Chu Mi lại, nói đầy chua xót: “Trợ lý Mi, hôm nay mở họp tôi đã in thiếu một phần tài liệu, thế nhưng sếp Phó lại bắt tôi dùng tay chép lại một phần!” 1 Một vị đồng nghiệp nam bên cạnh cũng mếu máo nói: “Chẳng qua tôi chỉ bất cẩn ngáp một cái, sếp Phó đi qua nhìn thấy, anh ấy nói rằng tình huống này của tôi là do vận động quá ít, đưa tôi đến phòng thể hình của công ty tập luyện một hồi mạnh mẽ như hổ, đến bây giờ cơ bắp hai đùi của tôi vẫn còn đang run đây này”

Lại có một đồng nghiệp nam khác nói: “Buổi trưa, tôi đang nấu cháo điện thoại với bạn gái trên sân thượng tầng cao nhất của tòa nhà chúng ta, đột nhiên cảm thấy sau lưng có một luồng khí lạnh lẽo bắn tới. Tôi vừa quay đầu lại đã trông thấy sếp Phó trừng mình với vẻ mặt âm trầm”

“Tôi nghĩ trong lòng, mình hẹn hò cũng không vi phạm quy định đâu nhỉ? Công ty cũng không có quy định ngăn cấm yêu đương, hơn nữa tôi còn tranh thủ gọi điện vào lúc nghỉ trưa, không hề chiếm dụng thời gian làm việc.”