Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 193




Chương 193

Ba người cùng nhau trò chuyện xong rồi giải tán về nhà, cả buổi tối Phó Đình Viễn luôn trong tình trạng mất ngủ.

Vừa nghĩ tới Du Ân ở bên Chung Văn Thành, nhớ tới hình ảnh bọn họ nắm tay, lại nghĩ tới sau này bọn họ có thể làm những chuyện thân mật hơn, anh đột nhiên từ trên giường ngồi bật dậy.

Lăn tới lăn lui ba bốn lần, trời cũng hửng sáng rồi.

Anh dứt khoát thức dậy thay quần áo ra ngoài vận động, mượn cách này làm giảm bớt cảm xúc vô cùng mãnh liệt trong cơ thể mình.

Kết thúc chạy bộ trở về nhà rửa mặt xong xuôi, vừa cảm thấy tâm trạng sáng sủa một chút, thì ông cụ gọi một cuộc điện thoại tới.

Anh nhận thì nghe thấy ông cụ gào thét: “Lập tức cút đi cho ông”

Anh không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn ông đã biết chuyện Du Ân ở bên cạnh Chung Văn THành rồi.

“Dạ” Vẻ mặt anh bình tĩnh đáp lời, sau khi cúp điện thoại liền lái xe đến chỗ ông cụ.

Vừa vào cửa, ông cụ liền đập một tách trà về phía anh, trên đường đến Phó Đình Viễn đã sớm nghĩ tới sẽ có đãi ngộ như vậy, hơi nghiêng người, né tránh sự công kích này.

Ông cụ giận run người, cứ vung gậy lên đánh anh, vừa đánh vừa mắng: “Cháu còn mặt mũi trốn hả?”

Khi ông cụ dậy sớm nhìn thấy hình ảnh Du Ân nắm tay Chung Văn Thành, tim liền vỡ nát.

Mặc dù ông luôn miệng nói muốn tìm một người đàn ông tốt cho Du Ân, nhưng mục đích thực sự của ông vẫn hi vọng Du Ân có thể ghép đôi với Phó Đình Viễn, tất cả hành động trước đây của ông, đều là để kích thích đứa cháu trai không biết tranh giành đó của ông nhận ra tấm lòng của mình mà thôi.

Cách đây một khoảng thời gian Phó Đình Viễn giúp Du Ân vượt qua thời điểm bị toàn mạng bôi xấu, còn muốn đưa Phó Thiến Thiến ra nước ngoài.

Đang đợi Phó Đình Viễn tiến thêm một bước theo đuổi Du Ân, nhưng Du Ân đã ở bên Chung Văn Thành rồi.

Ông cụ đeo kính lão ôm lấy điện thoại, vô cũng tiếc nuối.

Phó Đình Viễn giơ tay giữ gậy của ông cụ: “Ông nội, cháu định lát nữa sẽ tới công ty, nước trà làm bẩn quần áo cháu phải về nhà đổi.”

Anh giải thích tại sao mình phải tránh, ông cụ không thở nổi, suýt chút nữa bị anh chọc cho tức chết.

Nhà họ Phó bọn họ sao lại sinh ra một người không biết làm người ta vui vẻ như anh vậy?

Anh cứ thành thật đứng đó, để cho ông cụ đang cực kỳ nóng giận ném tách trà hoặc lấy gậy đánh mấy cái, là đỡ giận rồi.

Anh thì hay rồi, còn ngại sẽ làm bẩn quần áo của mình, đáng đời không ai cần.

Quản gia của ông cụ ở bên cạnh khuyên ông: “Cơ thể ông không thể chịu được trận ồn ào lớn như vậy.

Quản gia vừa nói vừa lấy gậy trong tay ông cụ xuống, ông cụ thở hổn hển xoay người, đặt mông ngồi xuống sô pha, không thèm nói với Phó Đình Viễn một câu nào.

Phó Đình Viễn nhìn về phía quản gia hỏi: “Có bữa sáng không?”

Ông cụ tức giận đùng đùng: “Cháu vẫn còn tâm trạng ăn sáng ư?”

Ông cụ thật tình không hiểu nổi, đứa cháu này của ông hiện tại trong hoàn cảnh như vậy sao vẫn còn lòng dạ ăn uống, ông thì tức no rồi.

Phó Đình Viễn mặt không đổi sắc nói: “Dạ dày của cháu vẫn đang hồi phục.”

Ngụ ý, không ăn sáng không được.