Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 178




Sau khi xuống xe, Tô Ngưng giẫm giày cao gót chạy về phía Du Ân, không chút khách sáo đỡ lấy Du Ân rồi đẩy Phó Đình Viễn sang một bên.

Phó Đình Viễn: “..”

Tô Ngưng tiến lên đỡ Du Ân, lo lắng hỏi: “Chân cậu sao rồi? Bác sĩ nói sao?”

Du Ân trấn an cô ấy: “Không sao, chỉ có sưng đỏ một chút, phải tĩnh dưỡng mấy ngày”

Tô Ngưng thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại bắt đầu nói bóng gió Phó Đình Viễn: “Có mấy người ngoại trừ tổn thương người khác thì vẫn tổn thương người khác. Du Ân ở tiệc rượu cả đêm không có chuyện, thế mà ra ngoài với anh ta một chuyến lại trẹo chân.”

Tô Ngưng không vừa mắt với Phó Đình Viễn, mặt nào Chu Dật và Chung Văn Thành cũng đều mạnh hơn Phó Đình Viễn, bởi vì bọn họ đều thật lòng với Du Ân,

Dung tâm đương nhiên sẽ đau vì cô, yêu cô.

Thế nhưng còn Phó Đình Viễn thì sao chứ?

Chỉ biết làm tổn thương Du Ân.

Phó Đình Viễn bị Tô Ngưng chỉ trích một trận, cũng không nói nên lời.

Bởi vì Tô Ngưng nói đúng, đúng là vì anh Du Ân mới bị trật chân.

Du Ân kéo Tô Ngưng một cái, không để cô ấy nói tiếp.

Vừa đúng lúc Chung Văn Thành đậu xe xong đi tới, sau khi chào hỏi Phó Đình Viễn một chút, Chung Văn Thành lại nói với Du Ân: “Đi thôi, vào nhà thôi.”

Du Ân nhìn Tô Ngưng một cái: “Tô Ngưng đi cùng tôi là được, sếp Chung và tổng giám đốc Phó mau về đi, tôi không sao.”

Chung Văn Thành nói: “Chân của cô mấy ngày nay chắc chắn không thể đi lại, tôi làm đồ ăn để sẵn cho cô, ít nhất cũng phải chuẩn bị bữa sáng ngày mai.”

Phó Đình Viễn nghe xong lời này chỉ cảm thấy Chung Văn Thành quá khoe khoang, biết nấu cơm là giỏi lắm sao?

Du Ân bị treo chân, Chung Văn Thành lập tức chạy lên nấu cơm?

Ban đầu Du Ân muốn từ chối, cô cảm thấy mình không tới mức không thể nấu ăn được.

Nhưng Tô Ngưng lại cướp lời cô: “Quá tốt, sếp Chung, mặc dù tôi có thể chăm sóc Du Ân, nhưng tôi lại không biết nấu cơm”

Tô Ngưng lại chào hỏi Chung Văn Thành rồi lên lầu: “Chạy, chạy, chạy, thuận tiện nếm thử tài nấu nướng của sếp Chung.”

Tô Ngưng cũng đã nói như thế, Du Ân cũng không thể không cho Chung Văn Thành đi lên.

Cho nên cô quay đầu lại cảm ơn Phó Đình Viễn: “Tổng giám đốc Phó, cảm ơn anh đã đưa tôi đến bệnh viện, cũng không còn sớm, anh về đi.”

Rồi sau đó ba người bọn họ lên lầu, còn lại một mình Phó Đình Viễn đứng một mình ở dưới lầu, chỉ cảm thấy lửa đốt trong bụng.

Trên đường trở về, Phó Đình Viễn gọi điện thoại cho Dịch Thận Chi, châm chọc sự lấy lòng của Chung Văn Thành.

Không ngờ Dịch Thận Chi lại đứng bên phía Chung Văn Thành: “Tôi cảm thấy Chung Văn Thành làm không hề sai, đàn ông nên lấy lòng trước mặt người phụ nữ mình thích, không phải sao? Cậu không chủ động lấy lòng, sao người ta biết cậu tốt?”

Lúc đầu, Phó Đình Viễn muốn phàn nà Chung Văn Thành một chút, kết quả lại bị lời nói của Dịch Thận Chi làm cho phiền não hơn.

Dịch Thận Chi còn nói: “Cậu đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, mỗi lần Chung Văn Thành đều dành cho cô ấy sự quan tâm và bảo vệ mỗi khi Du Ân yếu đuối nhất, trong lòng Du Ân rất dễ rung động”

Phó Đình Viễn không muốn nghe Dịch Thận Chi nói nữa, từng câu từng chữ của Dịch Thận Chi đều đâm vào lòng anh.

Sau khi ba người Du An trờ về, việc đầu tiên Chung Văn Thành làm vào lúc này là đi ngay vào nhà bếp, nhanh chóng làm xong hai đĩa sủi cảo đi ra: “Trong buổi tiệc chắc chắn cũng không ăn được bao nhiêu, hai người ăn lót dạ trước đi.

Tô Ngưng khen ngại: “Oi, sếp Chung, anh quá quan tâm.
Chung Văn Thành lại trở vào phòng bếp giúp Du Ân chuẩn bị bữa sáng ngày mai.

Tô Ngưng vừa ăn vừa hỏi Du An: Rốt cuộc câu và Phó Đình Viễn xảy ra chuyện gì?”.
Du Ân cười nói: “Cũng không có gì kéo tớ một chút, tớ đứng không vững, cho nên bị treo chân.