Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 173




Thẩm Dao tức giận đứng lên, trợn mắt nhìn Phó Thiến Thiến, rống: “Phó Thiến Thiến!”

Phó Thiến Thiến bất mãn thét lên với cô ta: “Sao? Chẳng lẽ không đúng à?”

Vì không để bị đưa ra nước ngoài, Phó Thiên Thiên cũng liều mạng: “Nếu không phải vì để giúp chị lấy được anh trai tôi, chị cho là tôi biết làm những chuyện này?”

Thẩm Dao sắp tức chết.

Thật ra rốt cuộc thì ban đầu ai là người đề nghị trước cả hai người cũng không nhớ rõ.

Dù sao khi ấy bọn họ cũng ăn rơ với nhau, nhưng bây giờ khi đến lúc truy cứu trách nhiệm,

không ai chịu gánh tội.

Cái gọi là bạn thân trong truyền thuyết chính là tình chị em plastic.

Phó Đình Viễn cũng chẳng có hứng thú với cuộc cãi vã giữa hai người, anh lạnh lùng nhìn Phó Thiến Thiên tuyên bố: “Phó Thiến Thiến, ngày mai em phải ra nước ngoài, bây giờ mau về nhà dọn dẹp hàng lý, đừng ở chỗ này xấu hổ mất mặt!”

Sau đó ánh mắt anh lại nhìn về phía Thẩm Dao ở bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng cũng có chút chán ghét: “Dao Dao, em thật sự khiến anh thất vọng, quan hệ giữa hai chúng ta đến đây là chấm hết.”

Sau khi anh nói xong, lập tức xoay người rời đi, Thẩm Dao và Phó Thiên Thiên cũng lớn tiếng khóc lên, nhưng cũng không ai để ý đến bọn họ,

ở phía bên kia, trong phòng tiệc.

Du Ân vừa từ nhà vệ sinh bước ra lại gặp phải Tô Ngưng ở phía đối diện.

Tô Ngưng đi tới hỏi cô: “Tơ thấy Phó Đình Viễn cũng vào nhà vệ sinh, anh ta không bắt nạt cậu chứ?”

Du Ân lắc đầu: “Không có.”

Tô Ngưng lại nói: “Thế nhưng sắc mặt của cậu không tốt?”

Du Ân kể cho Tô Ngưng nghe chuyện xảy ra trong nhà vệ sinh: “Phó Đình Viễn biết chuyện Thẩm Dao làm giả giấy thông báo mang thai rồi.”

Tô Ngưng lập tức sửng sốt, ngay sau đó vỗ tay, hả hê cười lên: “Nếu muốn người ta không biết thì trừ phi mình không làm, lần này Thẩm Dao tiêu đời rồi.”

Du Ân không lên tiếng, cô không biết Thẩm Dao có tiêu đời hay không, nhưng Phó Đình Viễn thật sự vô cùng tức giận.

Xem ra, Phó Đình Viễn dường như không biết ánh trăng sáng của mình là người như thế.

Tô Ngưng lại thở dài nói: “Cho nên, con người vẫn không thể có dự tính như thế, lỡ như có một ngày lật xe, chẳng phải sẽ vô cùng lúng túng sao?”

Cũng may những năm nay trong giới giải trí cô ấy không ra vẻ ấm áp, dịu dàng khiến người khác hài lòng, hoặc đoan trang ưu nhã gì, nếu không sau này thật sự sẽ hoàn toàn lật xe.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Chu Dật mặc âu phục màu trắng, thanh xuân toả nắng đi tới, Tô Ngưng tìm một cái cứ dứt khoát rời đi.

Du Ân giơ tay lên để trán, người bạn thân này của cô thật sự đã dùng hết mọi thủ đoạn để đàn ông đến gần cô.

Vẻ mặt Chu Dật phức tạp chào hỏi cô: “Chị Du Ân…:

Du Ân cười nói: “Đã lâu không gặp, gần đây thế nào?”

“Rất tốt.” Sau khi trả lời, Chu Dật lại nhìn cô chằm chằm, có chút khó khăn nói: “Mới vừa rồi chị Tô Ngưng nói với tôi, tổng giám đốc Phó là chồng trước của chị.”

Lần trước lúc Chu Dật hành hung phó đạo diễn kia, cậu lập tức nhận ra quan hệ giữa Du Ân và Phó Đình Viễn có chút không bình thường, nhưng cậu lại không ngờ bọn họ lại có quan hệ chồng trước vợ trước.

Cậu cũng biết Du An đã ly hôn, mấy ngày trước lúc Du Ân bị cả nước tẩy chay, nhưng vẫn không ai biết rốt cuộc người chồng trước đẹp trai nhiều tiền của cô là ai.

Vừa nãy Tô Ngưng nói cho cậu biết, người chồng trước đó là… Phó Đình Viễn.

Cậu lập tức bị kinh sợ, chẳng trách, chẳng trách lúc Du Ân vừa về nước, cậu ấy mời Du Ân ăn cơm, có một ngài Phó nào đó tặng cho Du Ân một đĩa thịt bò thượng hạng.