Sau Ly Hôn Bắt Đầu Yêu Đương

Chương 7: Chương 7






Bắt đầu từ chương này mình thống nhất xưng hô:
Lạc Chân: tôi – em
Ninh Nhu: chị - em
Mình sẽ cố gắng sửa lại xưng hô các chương trước cho phù hợp hơn.

- ------------------------------------------------
Rạng sáng hai giờ rưỡi, nhiệt độ Viên Hương không có dấu hiệu giảm xuống.

Truyện Linh Dị
Nắng hè chói chang cùng gió hè từ bốn phương tám hướng vọt tới, mỗi một lần đổ xuống đều như muốn thiêu người.

Lạc Chân lái xe thực mau, cũng thực ổn, trong chốc lát, liền chở Ninh Nhu tới giao lộ phân nhánh thứ nhất.

"Quẹo trái, thẳng đi, có thể ngừng ở phụ cận đường Bình Dương.

"
Vẫn là lời nói ôn thanh nhỏ nhẹ uyển chuyển, không đợi Lạc Chân mở miệng hỏi, Ninh Nhu liền chủ động báo địa chỉ nhà.

Quẹo trái là một con đường xuống dốc đột ngột, ánh sáng hai bên đường lờ mờ, phóng tầm mắt nhìn, dĩ nhiên không nhìn ra con đường này dài bao nhiêu.

Lạc Chân bóp bóp thắng, tốc độ xe cũng không có giảm xuống, thế mới biết thắng xe xảy ra vấn đề.

"Thắng hỏng rồi, vì cái gì không đi sửa một chút?"
Âm thanh kẽo kẹt theo vòng lăn bánh xe ngừng lại mà biến mất, cơ hồ là trong nháy mắt, không khí lâm vào trạng thái trầm mặc tĩnh mịch.

Ninh Nhu cúi đầu, hai tay bắt lấy tòa côn, trong đêm hè oi bức xao động âm thanh nữ nhân hơi mất tiếng nhưng vẫn nghe được rõ ràng.

(tòa côn: tay vịn trước yên sau)
Ngữ điệu rõ ràng rất bình bình, lại đầy sự kiềm nén trách cứ cùng lo lắng.

"Vạn nhất té ngã bị thương, muộn như vậy, trên đường không có người, em bị gì thì làm sao bây giờ?"
Lại là ngữ khí lạnh lùng trách hỏi, đầu Ninh Nhu nhất thời cúi càng thấp.

Thắng xe bị hư hôm kia, khi đó Ninh Bảo Bảo nóng đến lợi hại, mỗi ngày nàng ở bệnh viện vội vàng đến chân không kịp chạm đất, cơm cũng không có thời gian ăn, nào có thời gian đem xe đi sửa chữa đây?
Nàng cắn cắn môi, trong mắt trào ra một tia khiếp sợ cùng khó xử, hai bên má tỏa ra sự vui mừng, cả khuôn mặt hoàn toàn che giấu trong bóng đêm, hơn nửa ngày qua đi, mới trầm thấp biện giải một tiếng.

Hai ngày đều bận, ngày mai liền đem xe đi sửa, chị đừng nóng giận.


Thanh âm mềm nhẹ như vậy, trong giọng nói còn ẩn giấu chút ủy khuất, đặc biệt thời điểm nói bốn chữ chị đừng nóng giận này, dường như đang làm nũng.

Tâm Lạc Chân trộm run rẩy, hai tay nắm trên tay lái vô ý thức nắm thật chặt, nhưng lại nhanh chóng buông ra.

Đây là đường xuống dốc, không có thắng, đi chậm thì có ích lợi gì?
Cô quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy một đường viền nhu hòa thanh tú, trong khoảnh khắc, chất vấn trong cổ họng tiêu tan không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

"Ôm chặt một chút, xuống dốc.

"
Ninh Nhu còn chưa kịp phản ứng, cổ tay liền bị một bàn tay lạnh lẽo nắm chặt.

Ngón tay nữ nhân nhỏ dài, liền dễ dàng đem cổ tay của nàng dễ dàng khoanh lại, khi hoàn hồn lại, hai tay đã ôm vào eo mềm mại mảnh khảnh.

Ánh trăng lẫn vào ánh sáng đèn đường đồng thời chiếu rọi xuống, vì đường dài phía trước được soi sáng.


Đêm hè nóng rực khó chịu, cũng không phải là hoàn toàn cách biệt với lãng mạn.

Rõ ràng không phải lần đầu được Lạc Chân chở đi, nhưng tim Ninh Nhu cũng không tự giác mà bắt đầu đập gia tốc.

Rất nhanh liền đến chân dốc, nàng ôm eo Lạc Chân, đem tai trái bị hỏng lặng lẽ dán lên lưng Lạc Chân.

Giờ khắc này, nàng tựa hồ nghe thấy âm thanh gió thổi qua tai phải.

Đây là lần đầu tiên sau năm năm nàng trải qua cuộc sống gian nan, lần đầu tiên cảm nhận được vẻ đẹp của mùa hè.

Ngày thường muốn đi phải mất bốn mươi phút, hôm nay chỉ tốn hai mươi phút.

Rất nhanh liền đến đường Bình Dương, đi lên phía trước nữa là một cái hẻm nhỏ tối tăm nhỏ hẹp.

Nhà Ninh Nhu, ngay mặt sau hẻm nhỏ này.

Đây là khu Lão Nhai, hẳn là khu phố cũ, một ánh sáng đường cơ bản nhất cũng không có, trên mặt đất là những khối gạch vỡ vụn, đạp lên có thể nghe thấy chi chi tiếng vang.

(chi chi: âm thanh nhỏ rì rầm)
Tối như vậy, khẳng định là không thể đạp xe.

Lạc Chân dừng lại xe, chờ Ninh Nhu xuống xe rồi đẩy xe tiến vào ngõ nhỏ tối đen, căn bản không cho Ninh Nhu có cơ hội lên tiếng ngăn cản.

Hai người một trước một sau đi vào, ước chừng ba phút, mới thấy được ánh sáng mỏng manh cuối ngõ.

Đưa tới đây thôi.


Hiện tại có lẽ không muốn để cho Lạc Chân phát hiện mình đã trải qua những tháng ngày có bao nhiêu khó khăn, Ninh Nhu tăng nhanh cước bộ, đưa tay đỡ lấy xe đạp.

Trong bóng tối, cơ hồ không thấy rõ mặt nàng, chỉ có đôi mắt màu nâu kia, như cũ lấp lánh sáng ngời động lòng người.

Sạch sẽ thần túy như vậy, làm người khác không đành lòng cự tuyệt.

Lạc Chân rũ mắt, lông mi dài nhẹ nhàng giật giật, một phút sau mới nới lỏng môi, ôn hòa chậm rãi nói hai câu.

"Ngày mai tôi đi rồi, không mời tôi vào trong nhà ngồi một chút sao?"
"Ly hôn, lẽ nào không còn là bằng hữu sao?"
Ninh Nhu nghe thấy những lời này liền ngẩn người, trong mắt hiện lên một tia do dự.

Nàng rất muốn đáp ứng, nhưng hiện tại Ninh Bảo Bảo ở nhà, nghĩ nghĩ, vẫn là lắc lắc đầu.

"Không, không tiện.

"
Lạc Chân đã sớm đoán được mình sẽ bị cự tuyệt, không có biểu lộ ra vẻ tức giận, ngược lại hỏi tiếp, vẫn là dùng cái loại ngữ khí êm tai mà dụ dỗ nhất.

"Không tiện? Nhà em có người? Là ai?"
Cạm bẫy săn bắt vô cùng ôn nhu, chỉ chờ con mồi sập bẫy.

Nghe thấy Lạc Chân nói nhà mình có người, Ninh Nhu lập tức lên tiếng phản bác.

"Không ai, chỉ có mình em, một mình em ở.


"
Vội vàng cường điệu trong nhà không ai, vừa nghe liền biết có việc giấu giếm.

Lạc Chân không ép hỏi, gật gật đầu, chủ động buông tay ra, còn đem xe trả lại.

"Trên đường để ý.

"
"Trở về đi.

"
Tựa như một đôi lão hữu quen biết nhiều năm từ biệt, hết thảy đều là bình thản tự nhiên.

Ninh Nhu không ý thức được giấu dưới ngôn ngữ bình tĩnh của Lạc Chân cảm xúc có bao nhiêu phập phồng mãnh liệt.

Trong lòng nàng thậm chí có chút cao hứng, cho rằng Lạc Chân đã tha thứ cho mình năm đó ra đi không lời từ biệt.

Mắt thấy sắp ra ngõ, lòng tham làm nàng nhịn không được, quay đầu lại nhìn một lần cuối cùng.

Nữ nhân như cũ đứng tại chỗ, thân hình cao gầy lại tinh tế.

Bốn phía trống vắng không tiếng động, không có một chút động tĩnh.

Trên gương mặt xinh đẹp của Lạc Chân nhìn không ra bất cứ biểu tình gì, đáy mắt một mảng lạnh băng.

Cô trốn trong bóng đêm, thấy Ninh Nhu dừng lại liếc mắt nhìn mình một cái, ngay sau đó quay đầu lại rời đi.

Nàng không muốn thừa nhận mình lại bị vứt bỏ thêm một lần nữa, nhưng sự thật chính là như thế.

Ninh Nhu đối với cô—— không có chút gì lưu luyến.

Đèn của tiểu khu tựa hồ muốn hỏng rồi, thỉnh thoảng ánh đèn sẽ nhòe đi một chút.

Rốt cuộc thẳng đến khi không nghe thấy tiếng bước chân cùng xe đạp kẽo kẹt trong không khí, cô mới lại lần nữa bước đi, hướng tới nơi Ninh Nhu biến mất mà đi.

Cuối ngõ nhỏ, là một đống gạch đỏ kiểu cũ chất cao, chỉ xem thiết kế nhà lầu, hẳn là đã có một vài trăm năm lịch sử.

Đèn trong sân rất mờ, Ninh Nhu đem xe đạp đặt ở dưới lầu, hẳn là đã lên lầu.

Gần ba giờ sáng, cơ bản tất cả người dân trong khu đều đã ngủ, không có lấy một hộ mở đèn.

Nghĩ đến, đây hẳn là nơi Ninh Nhu ở.

Cô dựa vào ánh sáng xung quanh nhìn thoáng qua, càng xem mày càng nhíu chặt.

Ba mặt tiểu viện đóng kín, hẻm nhỏ là lối vào duy nhất.

Ngõ nhỏ không có cửa, liền mang ý nghĩa nơi này không có bất kỳ biện pháp an ninh nào, căn bản không bảo đảm được an toàn.

Trong sân hai bên sườn đất đá vụn chồng chất, gió thổi qua, trong không khí tất cả đều là mảnh vụn tro bụi, cỏ dại phủ kín bốn góc tường, không biết đã bao lâu không có người thu dọn.

Nơi này đã cũ nát, vượt xa tưởng tượng của cô.


Thậm chí cô không dám nghĩ, hoàn cảnh Ninh Nhu như thế nào mới có thể ở nơi này.

Một ngày làm hai công việc, vẫn còn thiếu tiền sao?
Trong nhà Ninh Nhu, ngoại trừ nàng rốt cuộc còn có ai?
Tâm Lạc Chân gần như ngừng lại, ánh mắt tối tắm không rõ.

Thẳng đến khi chiếc đèn cuối ccng ở lầu năm tắt, cô mới xoay người rời đi.

Trở lại khách sạn, đã là mười llm phút sau.

Đã trễ thế này, cửa khách sạn chỉ còn lại hai người, một nam một nữ, xa xa nhìn tới đều là dáng dấp mười bảy mười tám tuổi, tựa hồ là đang cãi vã.

Lạc Chân xuống xe, sắc mặt vẫn âm u.

Cô còn đang suy nghĩ rốt cuộc Ninh Nhu đang che giấu mình điều gì, một thiếu nữ mặc áo ngủ liền chạy chậm tới bên người cô.

"Ngươi đã về rồi?"
Người nói chuyện là Lạc Phồn Tinh, chính là một trong hai người đang cãi nhau trước cửa khách sạn.

Tâm tình Lạc Chân không tốt, theo bản năng nhăn mày, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.

"Đã hơn ba giờ sáng, ngươi không ngủ đứng đây làm cái gì?"
Lạc Phồn Tinh lấy điện thoại di động ra, phía trên là mười mấy cuộc gọi, toàn bộ đều là Lạc Chấn Đình gọi tới.

Xem ra, hắn đã biết việc nữ nhi rời Thiên Hải thị.

"Ba ba đã gọi rất nhiều cuộc tới đây, ta không nói cho hắn biết tẩu tử ở đây.

"
Di động Lạc Chân hết pin, giữa trưa liền tắt máy, cô biết Lạc Chấn Đình khẳng định sẽ tìm mình, dứt khoát không sạc điện thoại.

Không nghĩ tới, rốt cuộc Lạc Chấn Đình tìm tới Lạc Phồn Tinh.

Cô gật gật đầu, đang muốn nói chuyện, thiếu niên cao cao gầy gầy từ cửa khách sạn cũng đã đi tới.

Lực chú ý của hai người nháy mắt từ Lạc Chấn Đình chuyển dời đến người thiếu niên.

Lạc Chân chặt đôi môi, không muốn xen vào việc người khác.

Vốn dĩ cô muốn trực tiếp trở về phòng, khi rũ mắt lại thấy trong mắt Lạc Phồn Tinh hiện lên một tia chờ mong, ánh sáng sùng bái, trong lòng hơi do dự một chút, môi liền lỏng ra.

"Hắn là ai?"
Lạc Phồn Tinh không nghĩ tới Lạc Chân thật sẽ hỏi, sửng sốt một lát cũng chưa nói lên được nửa tiếng, ngược lại nam hài tử kia chủ động đã mở miệng.

"Ta là Chử Ninh, bằng hữu Phồn Tinh.

"
Chử Ninh?
Cái tên rất quen thuộc.

Lạc Chân giương mắt nhìn về phía thiếu niên, rốt cuộc từ trên mặt đối phương nhìn thấy vài phần quen thuộc, nhớ tới mấy ngày hôm trước mới thấy qua nam nhân —— Chử Toại.

Chử gia mấy năm nay làm ăn cũng không được tốt, gần nhất vẫn luôn muốn Lạc thị rót vốn quay vòng, chuyện này cô còn chưa đưa ra câu trả lời xác thực, Chử Ninh liền tìm Lạc Phồn Tinh, nghĩ như thế nào đều không thích hợp.

Cô quay đầu, liếc mắt nhìn thiếu nữ bên cạnh một cái, ngữ khí trước sau đều cường thế.

"Ngươi trở về phòng đi.

"
Lạc Phồn Tinh không rõ nguyên do, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Chờ nàng rời đi, Lạc Chân mới đưa tầm mắt chuyển tới người thiếu niên.


"Chử Toại là ca ca ngươi?"
Ánh mắt tràn đầy ý vị áp bách, lòng Chử Ninh có chút chùng xuống.

Hắn không nghĩ tới, cư nhiên nữ nhân trước mắt này liếc mắt một cái liền đoán được thân phận của mình.

"Ân.

"
Lạc Chân nghe thấy liền híu mày, khuôn mặt dưới ánh trăng vắng lặng chiếu rọi xuống càng xinh đẹp bức người.

"Ngươi cùng Phồn Tinh ở bên nhau bao lâu rồi?"
Một câu nói trắng ra như vậy, trên mặt Chử Ninh có chút xấu hổ, nửa khắc sau mới ngượng ngùng đáp một tiếng
"Nửa tháng.

"
Nửa tháng, đó không phải là thời gian Chử Toại tới Lạc thị nói chuyện hợp tác sao?
Thần sắc Lạc Chân khẽ biến, ánh mắt càng thêm âm hàn lạnh thấu xương.

Chử Ninh bị nhìn đến hoảng hốt không thôi, hắn có chút hối hận, lúc trước không nên đáp ứng thỉnh cầu ca ca, vì việc làm ăn trong nhà nên mang theo mục đích tiếp cận Lạc Phồn Tinh.

Hắn không muốn đợi tiếp nữa, đang định kiếm cớ rời đi, thanh âm lạnh như băng của nữ nhân theo gió truyền tới.

"Ta nghĩ, ngươi hẳn là biết Chử gia cùng Lạc thị gần đây có hay lui tới với nhau trên phương diện làm ăn.

"
"Phồn Tinh còn đang đọc sách, muốn nói chuyện làm ăn, liền để Chử Toại chính mình tìm đến ta.

"
"Ta không ngăn cản các ngươi yêu đương, nhưng sự việc trên thương trường, ta không hy vọng nàng bị liên lụy vào, hiểu chưa?"
Một đoạn ngôn ngữ mờ mịt, lại bao hàm nồng đậm ý vị cảnh cáo.

Chử Ninh mở to mắt, trái tim nhảy như bay, chỉ cảm tây bí mật từ tận đáy lòng hoàn toàn đều nữ nhân này hiểu rõ.

Hắn gật gật đầu, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, chờ đến khi hoàn hồn, Lạc Chân đã sớm rời đi.

Lạc Phồn Tinh không biết bên ngoài hai người đang nói cái gì, không tránh khỏi liền có chút bất an.

Nàng ở trên hành lang đợi nửa ngày, rốt cuộc đợi đến khi Lạc Chân trở về.

Không đợi người lại đây, nàng liền chủ động đi đón.

"Chử Ninh đâu?"
Lạc Chân nghe tiếng liền giương mắt, biểu tình vẫn nhất quán xa cách.

"Đi rồi.

"
Trong khi nói chuyện, cô đã lấy ra khóa phòng.

Mắt thấy cô sắp phải vào phòng, Lạc Phồn Tinh lúc này mới nhớ tới một việc, đuổi đến cửa phòng sắp khép lại làm cô phải ngừng lại.

"Đúng rồi, ta đã quên nói, ba ba vừa mới lại gọi điện thoại tới, hỏi ngươi khi nào trở về?"
Bước chân Lạc Chân dừng lại một chút, nghĩ đến Lạc Chấn Đình, trong ánh mắt chiếu ra chút chán ghét, ngay cả thanh âm, cũng tràn đầy lạnh nhạt cùng hàn ý ——
"Nói cho hắn, đừng gọi điện thoại lại đây.

"
"Ta khi nào về Hải Thị, là việc của ta, hắn quản không được, cũng không có tư cách quản.

"
"Nếu ta đã đến nơi này, không có ý định trở về sớm.

".