Sau Lũy Tre Làng: Phần 3: Sát Thần Lệnh

Chương 96: 96: Pháp Môn Lê Thiên Sư Tổ Qủy Nhân






Ấy vậy khi trông thấy bà già điên đó chạy thẳng về phía mình mà anh Quế không hề chạy đi, ngược lại đôi chân anh còn tiến thẳng về bên đấy, kỳ lạ hơn nữa là vừa rồi vốn có tấm màn chắn ngăn anh đi qua cửa nhà thì nay lại biến mất.

Không phải anh Quế không muốn bỏ chạy mà cơ thể của anh bây giờ nó lại không nghe theo sự điều khiển của anh.

Nhìn thấy thân ảnh của bà lão điên càng ngày càng gần chỗ anh, bất chợt nỗi tuyệt vọng lại dâng lên và xâm chiếm lấy tâm trí anh, con mẹ nó bị lừa rồi, nó muốn giết mình.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, ngỡ rằng một trăm phần trăm là mình sẽ bị nó giết chết.

Đột nhiên anh Quế có cảm giác cả người mình như muốn bùng cháy lên, nóng nóng quá, mẹ nó sao nóng như vậy được.


Cái cảm giác cháy bỏng ấy nó xuất phát từ ngực anh, chính xác là trong túi áo, không được, nếu cứ để tình trạng này diễn ra lâu thêm vài phút nữa thì có lẽ anh chưa cần bị người đàn bà điên kia giết chết thì đã bị đốt cháy chết rồi.

Anh Quế nén nhịn cơn đau, dùng hai tay thò vào trong túi áo ngực, móc ra một vật, đúng lúc này thì khuôn mặt của bà lão điên cũng xuất hiện ở trước anh.

Con bà mày, mày muốn giết tao thì tao cho mày chết cháy, nghĩ như thế trong đầu nên anh Quế vội ném thứ đồ vật ấy thẳng vào mặt của người phụ nữ đấy.

Sự việc sau đấy thì không cần phải nói thêm nữa vì anh đã trực tiếp trải qua.

Khi tâm trí còn đang chìm vào trong hồi tưởng của riêng bản thân mình, bất chợt một tiếng động đã vang lên khiến anh Quế hồi tỉnh:- Cốc, cốc, cốc, thí chủ, thí chủ Quế.Giật mình, anh Quế ê ê a a vài tiếng rồi mở mắt ra, anh quay phát ra ngoài cánh cửa phòng, hình như có ai đó vừa gọi cửa.

Vì hồi nãy đã dính cái dớp bị người đàn bà điên kia lừa đảo, anh không dám ra mở cửa ngay mà vẫn ngồi im trên giường, miệng hỏi lớn:- Ai? Ai ở ngoài đấy?Giọng nói bên ngoài vẫn tiếp tục phát ra, hồi đáp lời anh Quế:- Thí chủ Quế thứ lỗi, là bần tăng đây, thí chủ vẫn ổn chứ? Không có gặp chuyện gì kì lạ chứ?Nghe được những lời nói này thì anh Quế đã biết được người ở bên ngoài là ai, nhưng để cẩn thận anh vẫn phải hỏi lại:- Trụ trì, là thầy sao? Sao đang đêm hôm mà thầy lại sang bên đây thế?Sư trụ trì vẫn rất ôn tồn, không nổi giận vì anh Quế không mở cửa cho mình, giải thích:- A di đà Phật, chẳng giấu gì thí chủ, hồi nãy bần tăng có ngồi thiền ở phòng riêng, đột nhiên có một đệ tử đến thông báo rằng thí chủ đang đêm đội mưa đi ra phía ngoài cổng chùa một hồi rồi quay trở về phòng, bần tăng thấy sự việc hơi kì lạ nên vội vã sang kiểm tra xem thí chủ có bị gì không?Xác nhận lại đúng là thầy trụ trì rồi, anh Quế mừng quýnh, vội vã rời giường, tiến ra mở cửa mời thầy vào trong.

Vừa vào đến trong phòng, hai hàng lông mày của thầy nhô cao, mi tâm nhăn lại với nhau, thầy hỏi nhanh:- Thí chủ Quế, vừa rồi có phải thí chủ gặp phải thứ gì đó không sạch sẽ không? Bần tăng thấy được trong phòng thí chủ âm khí nặng nề quá.Anh Quế vừa ngạc nhiên mà vừa kinh sợ, quả không hổ là trụ trì của một ngôi chùa đã có niên đại mấy trăm năm, anh cũng không dấu giếm, gật đầu xác nhận.

Sau đó bắt đầu lần lượt kể lại toàn bộ mọi chuyện mà mình đã trải qua trong đêm nay cho sư thầy nghe.

Sau đó còn lấy ra từ trong túi áo tấm lá bùa màu xanh da trời đã cứu mạng anh.


Đón nhận lá bùa trong tay của anh Quế, vị trụ trì băt đầu đưa lên trước ánh đèn điện, nhìn ngắm cực kỳ cẩn thận, mỉm cười rồi đưa lại nó cho anh Quế, mở miệng hỏi:- A di đà phật, bần tăng mạn phép xin hỏi thí chủ, tấm bùa này là từ đâu mà thí chủ có được.Anh Quế đón lấy lá bùa, rồi thành thành thật thật kể cho sư trụ trì nghe về lão nhân thần bí mà anh gặp được hồi chiều, anh còn nói ra suy đoán của mình ấy chính là rất có thể người này đã lén lút nhét tấm bùa vào túi áo anh.

Nghe xong, sư thầy cười rất tươi, điệu bộ khá thoải mái, như kiểu đã trút đi được phần nào gánh nặng vậy.

Thầy từ tốn nói với anh Quế:- Có thể nói thế nào nhỉ? Thí chủ may mắn lắm mới nhận được lá bùa này? Trong tất cả các môn phái, pháp môn trừ ma diệt quỷ của Đại Việt từ xưa đến nay ấy, thì chỉ có duy nhất một gia tộc sử dụng phù chú màu xanh da trời, ấy chính là môn phái Lê Thiên, gia tộc họ Lê.

Mà thí chủ nhìn kỹ lá bùa trong tay đi, xem có cảm nhận được điều gì khác lạ không?Nghe lời sư thầy nhắc nhở, anh Quế tập trung nhìn ngắm tấm bùa một lần nữa, nhưng chẳng nhìn ra được bất kỳ manh mối nào.

Nhìn thấy vẻ mặt của anh như vậy, sư trụ trì không làm khó anh nữa mà tiếp tục giảng giải:- Có phải sờ vào rất nhẵn, có cảm giác hơi mát mát đúng không?Anh Quế gật đầu, quả thật sờ rất nhẵn, hình như chất liệu vô cùng đặc biệt, mà cũng hơi mát thật.

Giọng của sư thầy tiếp tục đều đều vang lên:- Chất liệu của bùa chú này khác so với các loại giấy bình thường bởi vì bên ngoài lớp giấy đã được quết qua một lớp mỡ cá mập, còn cảm giác mát mát là do tu vi của người vẽ phù.


Đây là một tấm bùa rất quý giá, bởi nếu bần tăng suy đoán không sai ấy, thì tấm bùa này chỉ có một người vẽ được, ấy chính là sư tổ hiện giờ của dòng tộc Lê, Qủy Nhân.

Chúc mừng thí chủ, bởi lão Qủy Nhân hắn có một đặc điểm ấy là tính tình vô cùng quái dị và cực kì keo kiệt, nếu không có lợi thì sẽ chẳng bao giờ lão nhúng tay, vậy mà hôm nay lão ta lại hào phóng tặng không cho thí chủ tấm Minh Tâm Hồn Phù này, điều này có nghĩa chắc chắn việc trùng tang của gia đình thí chủ ấy, lão ta sẽ kiếm chác được gì đấy.

Mà kiếm chác từ ai thì bần tăng không biết được.

Nhưng mà người có thể khiến lão Qủy Nhân xuất sơn, chịu ra tay thì ắt hẳn lý lịch cũng không nhỏ.

Do thế nên việc trùng tang của nhà thí chủ cũng gọi là có tiến triển theo hướng tốt đẹp, điều này cũng đỡ cho bần tăng bớt nặng lòng suy nghĩ đối sách..