Sau Lũy Tre Làng: Phần 3: Sát Thần Lệnh

Chương 7: 7: Tiến Vào Cấm Địa






Mọi người đều giật mình,ngạc nhiên nhìn xuống sông, trừ thầy Đế và ông Tuấn.

Có mấy người trong nhóm pháp sư định tiến lại gần kiểm tra, nhưng thầy Đế đã giơ tay vẫy vẫy, họ hiểu ý lại thối lui.

Thầy Đế lúc bấy giờ mới lên tiếng:- Khu hố bom phải không ạ? Sư bá nói cháu qua đây để giải quyết triệt để vùng đó, không để lại cái họa cho dân làng nữa, bây giờ mọi việc gấp gáp, chúng ta nhanh chóng đi thôi.Ông Tuấn gật đầu, quay lại phía thuyền gọi lớn:- Lão khọm Minh, đưa thuyền lại đây..Lão Minh nghe vậy, tuy trong lòng không muốn, nhưng vẫn chống cái sào mà đẩy thuyền sát vào bờ.

Thầy Đế phi thân qua đấy, chân chạm xuống thuyền mà không để thuyền rung rinh tí nào.

Lão Minh mắt tròn mắt dẹt nhìn qua, lão còn thử lắc lăc cái thuyền xem nó có bị gì không.


Thầy Đế chỉ cưởi tủm tỉm không nói gì.

Sau đó đến ông Tuấn cũng nhanh chóng leo lên thuyền.

Trước khi rời đi, thầy Đế vẫy một người trong số nhóm pháp sư lại, bảo cởi áo khoác ra, rồi đưa qua cho ông Tuấn, đoạn thầy phát lệnh:- Tất cả các tộc nhân còn lại, chia nhau ra hộ tống người dân về làng an toàn, sau đó tất cả tập trung tại cánh đồng, bố trận xung quanh, tránh có kẻ thừa nước đục thả câu, tất cả nên nhớ, trận chiến hôm nay là vô cùng quan trọng đối với dòng họ ta, kẻ nào chểnh mảng, lập tức trục xuất khỏi gia tộc.Những người mặc áo choàng đều cung kính đồng thanh:- Cẩn tuân pháp chỉ.Đoạn thầy Đế quay sang phía lão Minh gật đầu, ra hiệu ý bảo đi thôi.

Lão Minh biết sự việc gấp gáp, cũng nhanh chóng đẩy sào, một lần nữa chèo thuyền xuôi về cuối dòng sông.

Ông Tuấn lúc này cũng không câu nệ, mặc xong áo giữ ấm cơ thể, lên tiếng hỏi:- Thầy Đế ơi, thế thầy Long đã về làng rồi à?Thầy gật đầu hồi đáp:- Vâng, ông cứ yên tâm, lần này gia tộc đã đưa gần hết lực lượng pháp sư về làng mình, nhằm đảm bảo an nguy cho dân làng, và phải truy sát bằng được Phạm Nhan.Ông Tuấn nghe được vậy thì rất mừng, cuối cùng thì làng đã được cứu, hướng ánh mắt về phía cuối sông nhìn chằm chằm.

Lão Minh đang hì hục chèo thuyền, buồn mồm lại liên tiếng:- Thầy Đế này..Thầy Đế quay lại, tỏ vẻ lắng nghe.

Lão Minh tiếp tục cất lời:- Hồi nãy tôi và ông Tuấn ấy, thấy cái xác người làng của ông ấy, thế quái nào mà người nó mặc áo liệm trắng toát mà nó vẫn bơi như cá được vậy? Thầy có biết nó là thứ gì không?Suy nghĩ một hồi thầy Đế chậm rãi đáp lời lão Minh:- Nếu như cháu dự đoán không sai, thì nó là Hà Bá sông này đấy.Cả ông Tuấn và lão Minh đều kinh ngạc, không tin vào tai mình mà thốt lên:- Cái gì cơ?Thầy Đế tiếp tục trầm tư rồi khẳng định:- Đúng chính xác nó là Hà Bá khúc sông này.Sống bao nhiêu năm ở trên sông mà lão Minh chưa nghe được điều gì kì lạ đến thế, lão tò mò mà hỏi dồn:- Sao lại thế được hả thầy? Tôi tưởng con Cá Chép om dưa kia mới là Hà Bá của sông này chứ? Thầy Long cũng nói vậy mà?Thầy Đế từ tốn nói:- Nếu mà nói cho chuẩn là cái thứ trong đấy là ngụy Hà Bá, sư bá cũng kể về lai lịch của nó rồi, nó là một con cá trê sống lâu năm, chuyên ăn xác người chết ở đáy sông, vì ăn nhiều xác quá nên dần nó có linh tính, đến mức nó còn biết đào đất ven sông, gần bãi tha ma làng, canh mùa nước lũ về mà chui vào phá quan tài để ăn xác.

Đến cả những thi thể bị bom oach tạc ở khu đấy nó cũng ăn nốt, dần nó thành tinh, hoành hành khu vực này.

Còn cá Lý Ngư thì chuyên ăn Sen, đuổi nguyệt, có linh tính sau cái con này.


Đâm ra bọn chúng tranh giành địa bàn của nhau, đợt ấy chắc hai ông cũng biết, con Lý Ngư yếu hơn, bị đánh cho gần chết, lúc đó sư bá lại đi ngang qua vùng này, vừa cứu ông Tuấn một mạng tiện tay trừ khử con cá Trê ấy, ngặt nỗi phần thân nó chết nhưng phần hồn vẫn còn, nó nhờ khu hố bom âm khí nặng nề, rồi các xác chết trôi từ phía thượng nguồn về tập kết ở nơi đấy, nó lẩn trốn.

Sư bá lúc ấy ngặt có việc hệ trọng, chỉ kịp phong ấn khu đó lại, rồi rời đi.

Từ đó thì con Lý Ngư mới trở thành Hà Bá của dòng sông, nhưng con cá Trê kia vẫn còn, nên nói nó là Hà Bá hay ngụy Hà Bá đều được.Nghe thầy Đế giải thích, ông Tuấn và lão Minh mới hiểu rõ được mọi chuyện, nhưng dường như có điều khó hiểu, ông Tuấn lại hỏi tiếp:- Vậy sao nó lại lên bờ mà nhập vào xác ông Siu làng tôi được? Không phải nó bị phong ấn sao?Thầy Đế vẫn kiên nhẫn giảng giải:- Nó không lên bờ, mà là cái tinh con chó nó nhập, rồi nó dẫn xác của ông Siu ra sông này, cho tinh con cá Trê nó nhập.

Gia tộc cháu đang điều tra việc này, dự đoán được rằng chắc chắn đám yêu ma quỷ quái quanh làng, đều về dưới trướng của Phạm Nhan hết rồi.

Hắn đang muốn âm mưu một kế hoạch vô cùng lớn,..Thầy Đế còn đang tính nói tiếp thì giọng lão Minh đã cắt ngang:- Mọi người chuẩn bị nhé, gần tới rồi,...Lúc này thì cả ông Tuấn và thầy Đế mới ngước nhìn quan sát cảnh vật phía trước.

Chiếc thuyền đã đi đến gần cuối dòng sông, nước cũng bắt đầu chảy chậm lại.


Ở đằng xa, là một khu vực dường như cách biệt với thế giới bên ngoài, cây cối dần trở lên um tùm, xum xuê hơn, tiếng côn trùng lao xao xung quanh cũng im bặt, ven hai bên bờ sông là từng bụi lau sậy mọc quá đầu người, nơi đây chính là vùng cấm địa mà tất cả người dân quanh vùng đều kiêng kỵ, là vùng đất chết.

Thầy Đế đang ngồi chợt đứng dậy, đi ra mũi thuyền quan sát, miệng nói nhanh:- Hai ông cẩn thận đứng sát vào lòng thuyền, đừng đứng gần mạn, coi chừng bọn quỷ nước nó kéo.Đoạn thầy lại ra sau phía đuôi thuyền, tiếp lấy cây sào trong tay lão Minh, thay lão chèo thuyền.

Chẳng hiểu rõ vì sao, khi vào trong khu vực này, trời thì lặng gió, nhưng ông Tuấn và lão Minh đều có cảm giác trong đây lạnh hơn bên ngoài rất nhiều.

Tiếng thầy Đế lại vọng lên phía trước:- Hai ông cho cháu mượn Linh Lung Chuông, thứ mà hồi trước sư bá để lại cho hai người đấy ạ, đánh trận dưới nước cháu không thạo, sư bá thì thạo hơn, đành nhờ con Lý Ngư nó giúp.Lão Minh đang ngồi, lật đật vặn cái cạp quần ra, lấy ra cái chuông be bé, đưa cho thầy Đế.

Thầy Đế nhận được, cắn môi bật máu, phun vào thân chuông, chẳng nói chẳng rằng, giơ chuông lên cao, bắt đầu lắc:- Đinh đinh đinh, Đang đang đang,..Tiếng chuông lanh lảnh vang lên trong đêm u tịch, là thứ âm thanh duy nhất ở trong khu vực này..