Sau Lũy Tre Làng: Phần 3: Sát Thần Lệnh

Chương 67: 67: Cái Đầu Bằng Đá






Lão Bá sợ như muốn phát điên, quay phắt ra sau lưng nhưng chẳng thấy gì ngoài mấy mảnh gỗ vụn của chiếc thuyền vừa mới chìm và mặt sông mênh mang lăn tăn gợn sóng, xung quanh là bóng tối u tịch, lão còn xoay đi xoay lại cái đầu vài lần, mong tìm ra nơi phát ra giọng nói,nhưng lão lại chẳng thấy thứ gì.

Quái lạ rõ ràng tai lão còn nghe rõ mồn một tiếng nói, giọng điệu ấy cực kỳ quen thuộc, nó là của cái đầu người thành tinh mới ám hại lão vừa xong, rốt cuộc là nó ở đâu được cơ chứ? Giọng điệu vang lên rất gần, như đang ở bên cạnh lão Bá vậy.

Cũng không cần lão Bá phải phí sức loay hoay đi tìm nó lâu, bởi thủ cấp của Phạm Nhan đã ngay lập tức cất lời:- Thằng mọi đánh cá, tìm tao à? Tìm tao à?Lần này cuối cùng lão Bá đã biết cái đầu ấy đang nằm ở đâu.

Lão run run, chậm rãi cúi đầu nhìn xuống dưới phía bụng của mình.

Lão kinh sợ như muốn ngất đi, chẳng biết tự bao giờ, cái đầu của Phạm Nhan đã gắn chặt vào thân thể của lão, hắn đang ngẩng mặt lên nhìn đối diện mặt lão Bá, mồm hắn ngoác rộng, há ra cười lớn, hai mép kéo dài đến tận mang tai, đôi con ngươi đen thùi lùi rỉ ra từng dòng chất lỏng màu xanh, tóc tai bù xù dính nước bết vào nhau ướt nhẹp.


Lão Bá không kìm nổi nỗi kinh hoàng, thét lớn, vang vọng cả một khúc sông, nhưng tiếng thét của lão chưa vang lên được lâu thì đã im bặt.

Chỉ thấy từ miệng của Phạm Nhan một luồng khí màu vàng đồng thổi thẳng vào mặt lão Bá, vừa hít phải luồng khí quỷ dị này, đầu óc của lão Bá như bị ngu muội đi.

Sau đó lão Bá có hành động vô cùng điên cuồng, lão không bước lên trên bờ sông nữa, mà quay phắt thân hình chín mươi độ, hướng lòng sông Đuống đi tới.

Dần dần, lão đi xuống càng sâu, mực nước dâng lên càng cao, mới đầu là hông, sau đó đến ngực,vai, đến cổ, rồi cuối cùng cả cái đầu của lão Bá chìm xuống dưới mặt nước.

Chẳng biết trải qua bao lâu thời gian, nhưng cuối cùng thì mặt sông vốn yên tĩnh bỗng nhiên sôi động cả lên, từng cái bóng trắng từ dưới đáy sông nổi lên,lởn và lởn vợn lặn ngụp ở trên mặt nước, đùa giỡn với nhau, gọi nhau ì ới, cười nói ầm ĩ, đột nhiên từ vị trí lúc đầu mà lão Bá lặn mất tăm nổi lên từng bọt nước li ti, mới đầu còn be bé, sau đó bọt nước nổi lên rất lớn, như người ta ném vôi sống xuống dưới vậy.

Chỉ nghe đánh ào một cái, một bóng đen từ dưới sông trồi lên, ấy chính là lão Bá.

Nếu có ai đó ở trong cái làng Hồi Quan mà quen biết lão Bá thì sẽ nhận ra ngay là lão bây giờ không phải là lão Bá hiền lành mà mọi người từng quen thuộc nữa.

Bởi lão Bá bây giờ hành động rất kỳ quặc, cả người co giật liên hồi như người động kinh, hai tròng mắt đục ngầu như mắt cá chết, miệng mở lớn, rớt dãi từ trong miệng chảy ra, nhểu khắp cả cằm.

Điều đáng sợ hơn xảy ra là đám bóng trắng vốn đang đùa giỡn với nhau, vừa thấy bóng lão Bá chúng ngay lập tức im bặt,bơi hụp lặn, tập trung lại đây, vây tròn xung quanh lão.

Rồi có mấy đứa nhảy xồ vào bá vai, ôm cổ lão Bá cười hí hí há há vang vọng cả một khúc sông, nhưng lão vẫn chẳng hề hay biết mặc kệ bọn chúng làm gì thì làm.


Khi trêu đùa lão Bá chán, bọn chúng mỗi đứa một tay, đứa tóm chân, đứa ôm eo, đứa lôi tay, kéo lão ngược trở lại dòng sông, hình như lũ quỷ nước này đang định dìm chết lão.

Mới vừa kéo được lão ra xa được một đoạn , đúng lúc này thân thể lão Bá lại không co giật nữa.

Bằng một hành động vô cùng kinh dị, lão quay ngược cái cổ mình một trăm tám mươi độ, từ đằng trước ra đằng sau, xương cổ bị gãy vang lên từng tiếng rôm rốp, lão cất tiếng chửi the thé, the thé trong vòm họng:- Cút hết cho bản nguyên soái, thân thể của thằng mọi này bây giờ của tao, cút hết đám tôm tép này, không tao ăn sạch bây giờ.Đám quỷ nước vốn dĩ vẫn còn đang mải mê kéo lão ra xa bờ, vừa nghe tiếng chửi hoảng loạn kêu gào bỏ chạy tứ tán.

Thấy cảnh ấy lão Bá cười rú lên man rợ:- Khặc, khặc,khặc,..Sau đó lão lại lặn xuống dưới đáy sông, như đang tìm kiếm thứ gì vậy, sau độ khoảng gần mười phút lão mới nổi lên lại, hai ta giữ lấy một đồ vật, vừa mân mê, vừa cười khoái trá.

Đồ vật trong tay lão bây giờ chính là cái đầu của Phạm Nhan, nhưng không thể nào mà biết được rốt cuộc hắn đã giở tà phép gì ra mà cái đầu của hắn bây giờ đã hóa thành đá, nhìn không khác gì đầu của một bức tượng vậy.

Cứ tưởng là đồ vật bằng đá thì vô tri vô giác không biết cử động ấy vậy mà thủ cấp của Phạm Nhan lại nhe răng ra cười với lão Bá, nhìn cực kỳ kinh dị, đáng sợ, ngập tràn sự ma quái.

Cứ thế lão Bá và cái đầu nhìn nhau cười một hồi, đột nhiên thủ cấp của Phạm Nhan im bặt, ngừng cười cũng là lúc đôi mắt vốn đục ngầu như mắt cá chết của lão Bá lại bắt đầu quay về màu sắc nguyên thủy, lòng đen lòng trắng rõ ràng như người còn sống.


Cả người lão Bá bắt đầu run lên , sau đó lão ngửa cổ lên trời thở ra một luồng sương trắng xóa.

Lúc bấy giờ thì cử động của lão không còn miễn cưỡng, cũng không còn co giật nữa.

Lão Bá giương đôi mắt đang đảo lia lịa về phía địa phận của làng Hồi Quan một lúc lâu như đang suy nghĩ.

Sau đó hai tay vẫn giữ chặt cái đầu Phạm Nhan đã hóa đá, chậm rãi lững thững bước tới.

Một lúc sau cái bóng lưng của lão bắt đầu hòa tan vào trong màn đêm u tịch..