Sau Lũy Tre Làng: Phần 3: Sát Thần Lệnh

Chương 66: 66: Lên Bờ






Ông bà tổ tiên ta truyền lại cho con cháu câu tục ngữ: “ Có thờ có thiêng, có kiêng có lành “ không phải là nói cho có.

Lão Bá tuy chỉ là một người dân thường làm nghề chài lưới, nhưng đầu óc rất nhanh nhạy.

Nhận biết được tình cảnh mình đang gặp phải hiện giờ rất nguy nan, nhưng chỉ cần giữ ngọn đèn dầu không tắt, thì lão vẫn sẽ bình an quay trở lại được nhà.

Bởi vậy ngay lập tức lão Bá cẩn thận che chắn ngọn lửa, đưa cái đèn lên sát mặt kiểm tra lượng dầu còn lại.

May quá, lão Bá thở phào nhẹ nhõm, lượng dầu vẫn còn đầy hơn một nửa, đủ để đốt đến hết đêm ấy chứ.

Phía bên mạn thuyền, tiếng cười đùa rộn rã, tiếng đồ vật đập vào mạn thuyền bồm bộp vẫn đều đặn vang lên.

Nhưng lúc bây giờ lão Bá không thèm quan tâm đến cái đầu người kia nữa, lửa vẫn còn cháy, nó làm sao dám mò lên đây.

Tuy lượng dầu vẫn có thể duy trì ngọn lửa từ giờ cho đến sáng, nhưng nếu bảo lão Bá ngồi lại ở đây hết đêm cho đến khi mặt trời ló rạng thì chắc lão không tài nào mà làm cho nổi, bởi nghĩ đi nghĩ lại ở chung với một cái đầu người thành tinh như thế suốt cả một đêm, chỉ sợ ở cố định một nơi trong thời gian dài lại có biến cố xảy ra, thân mình bị vây ở giữa sông, không nghĩ cách thoát thân thì đúng là hạ sách, bây giờ phải tìm cách chèo thuyền vào bờ, chỉ cần vào lại được bờ, lão có chân mà, còn cái đầu kia thì làm gì có chân, ắt hẳn lão Bá sẽ chạy thoát được khỏi nó.


Nghĩ là làm, lão từ từ đem chiếc đèn dầu lại vào khoang thuyền, treo lại chỗ cũ, cẩn thận che miếng lưới lên trên mui thuyền để tránh gió thổi tắt đèn.

Sau đó lão lần sờ dưới mặt thuyền hai cái mái chèo, rồi trực tiếp trèo thuyền rời đi, phía bên mạn thuyền, tiếng đập đầu nghe vẫn bôm bốp, bôm bốp.

Lão Bá kinh sợ, không dám nhìn xuống dưới nước, chỉ dám ngước mắt nhìn về phía trước, tính toán hướng di chuyển rồi dùng hết sức bình sinh mà chèo lấy chèo để.

Hy vọng có thể thoát được khỏi sự đeo bám của cái đầu người quỷ dị kia.

May sao sau khi lão Bá điều khiển chiếc thuyền rời đi được độ một khoảng thời gian thì lão không còn nghe thấy tiếng có đồ vật đập vào thân thuyền nữa.

Lúc này tinh thần của lão bị căng thẳng tộ độ suốt từ nãy đến giờ mới được buông lỏng một hơi.

Nhưng tránh đêm dài lắm mộng, lão vẫn không hề ngừng nghỉ, vẫn vận sức mà chèo.

Chiếc thuyền dưới sự tác động của lão Bá lao đi vun vút, rẽ sóng giữa dòng sông Đuống mênh mông.

Tầm độ thêm gần hai mươi phút nữa, rốt cuộc trong bóng đêm lờ mờ, ở đằng xa lão Bá có thể lờ mờ nhận được cái chòi quen thuộc của nhà lão, nó vẫn nằm im lìm trên bãi bồi.

Suốt khoảng thời gian từ nãy đến giờ, trong lòng lão Bá thấp thỏm không yên, chỉ sợ cái đầu người kia nó chưa hại được lão thì nó sẽ không từ bỏ ý định, nhưng may sao, chắc do lão chèo thuyền nhanh quá, nên nó đuổi theo không kịp.

Nghĩ thầm ắt hẳn là như thế, cuối cùng lão Bá cũng có thể nở một nụ cười tươi tắn ở trên môi, bởi chỉ cần độ gần bảy trăm mét nữa là thuyền sẽ cập bờ và chắc chắn điều đầu tiên lão làm khi đặt được chân lên bờ chính là điên cuồng bỏ chạy, mặc mẹ cái thuyền và số cá ngày hôm nay đánh bắt được, tính mạng của bản thân bây giờ quan trọng hơn cả.

Nhưng nụ cười ở trên môi lão mới vừa nở thì phải tắt rụi, bởi mặt nước xung quanh bắt đầu phát sinh biến hóa.

Chỉ thấy ào, ào ,ào, phốc phốc phốc, cha mẹ ơi chẳng hiểu tại sao ở dưới nước lại có một đàn cá, bắt đầu phóng từ dưới dòng sông, mà bay lên trên thuyền của lão.

Rào, rào, rào,..

Từng con cá bay vụt qua đầu lão, từ phía trước mũi thuyền, đuôi thuyền, mạn thuyền, từ khắp mọi nơi, chúng lũ lượt mà nhảy lên trên chiếc thuyền của lão Bá.


Dày đặc và đông nghịt khiến lão có cảm tưởng như bầu trời đang đổ mưa, nhưng không phải là mưa như trút nước mà là mưa trút cá.

Có nhiều con bật tung thân hình lên cao đập cả vào người lão nghe bình bịch, bôm bốp, khiến lão không thể nào mà chèo thuyền nổi nữa.

Lão nhịn đau hất bọn chúng sang một bên, nhưng những hành động của lão như dã tràng xe cát vậy, bởi vì chỉ cần hất được con này thì con khác đã lao lên theo.

Thấy hiện tượng là kỳ ngay trước mắt khiến lão Bá vô cùng hoảng sợ, cả đời làm nghề đánh cá, đã bao giờ lão thấy cá tự nhảy lên thuyển người ta đâu.

Nhưng lão vẫn mù mờ đoán được có lẽ là do chiếc đầu người kia tác oai tác quái, bởi vì nếu lũ cá cứ tiếp tục mà nhảy lên thuyền lão cộng với trọng lượng đám cá lão bắt được lúc đầu, thì chẳng mấy chốc chiếc thuyền nhỏ bé này sẽ bị quá tải và chìm nghỉm mất.

Mà khi thuyền chìm thì lão chết là cái chắc, bởi lão biết cái đầu người quái dị kia vẫn đang ẩn nấp đâu đó xung quanh đây, nó chỉ đợi thân thể lão chạm xuống mắt nước, ắt hẳn nó sẽ vồ lấy lão ngay thôi.

Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng quả thật bản thân lão Bá cũng không sao mà nghĩ ra được cách nào để đối phó với tình huống này.

Vào lúc lão đang cắn răng, quyết định chuẩn bị nhảy xuống nước mà bơi vào bờ thì có một con cá rất to, hình như là cá trê, đen trùi trùi, phóng lên trên thuyền, húc cái đầu to tổ bố vào ngực lão Bá, khiến cho lão bị giật lùi người ra phía sau.

Bị con cá đè lên người, lão bá đau quá, điên tiết, dùng hai tay mà bấu cả vào thân hình của nó, định dùng lực mà xé cả người nó ra.

Nhưng lão Bá mới chạm vào cơ thể nó, thì con cá đột nhiên ngẩng đầu, hai con ngươi trắng dã như cá chết rồi,trợn trừng nhìn chằm chằm vào mắt lão.


Cái miệng của nó hớp hớp như đang hô hấp, rồi nó lại nói tiếng người:- Đừng bấu, đừng bấu, tao đau, é hé hé hé,Nghe được tiếng người phát ra mồn một từ mồm nó, lão Bá sợ quá gào lên kinh thiên động địa, cuống quýt xoay thân hình, hất nó sang một bên.

Rồi không chần chừ thêm một giờ khắc nào nữa, lão Bá tung người nhảy xuống dòng sông, sau đó ra sức mà bơi vào bờ.

Sau khi lão vừa bơi cách xa được con thuyền tầm độ năm mươi mét thì lão nghe thấy tiếng răng rắc, răng rắc, rồi tiếng nước chảy rất dữ dội, ào ào ào, đánh rầm một tiếng nữa, không cần quay đầu thì lão cũng biết chiếc thuyền mui bé tí của lão đã bị trọng lượng của đàn cá nó đánh chìm.

Điều cần thiết nhất đối với lão Bá không phải chiếc thuyền, mà là tính mạng của mình.

Cũng như bao nhiêu người sống ở đâu ăn ở đấy, cả đời sống trên sông giúp cho lão Bá có khả năng bơi lội vô cùng đáng nể, nhanh như dái cá, lặn hụp, lặn hụp.

Lão cứ thế điên cuồng mà tiến tới, hướng phía căn chòi tranh mà thẳng tiến, không biết trải qua bao lâu, khi hai chân lão chạm được đến nền cát của bờ sông, lão mới ngẩn người nhận ra, rốt cuộc mình đã bơi vào bờ thành công, cuối cùng lão cũng đã nhặt về được cái mạng nhỏ nhoi của mình.

Không chần chừ thêm nữa, khi nửa thân trên đang nằm trên mặt nước, nửa thân dưới nằm ở dưới nước, lão hoảng loạn mà chạy thẳng trên bờ.

Nhưng mới nhấc chân lên, còn chưa kịp hạ xuống thì một giọng nói lạnh lẽo đã vang lên bên tai lão Bá:- Mày tính chạy đi đâu? Đi đâu? É hé hé hé...