Sau Lũy Tre Làng: Phần 3: Sát Thần Lệnh

Chương 176: 176: Hạ Nhục






Con ngạ quỷ vô cùng tức giận, nó không ngờ đến tâm tư của nó hoàn toàn bị thầy Quân nhìn thấu, đúng là nó muốn lừa thầy Quân, để thầy mang tội bất nhân, bất nghĩa, kể cả lần này nó không tiêu diệt được thầy, nhưng thân là pháp sư, lại mang tội danh như vậy trong người, đảm bảo không cần bất cứ người nào ra tay, pháp lực của thầy cũng tự hủy, làm gì có bậc Thánh, Thần nào chứng giám cho kẻ mang tội danh thiên cổ như vậy được cơ chứ.

Ngoài ra, nó cũng lấy được thêm tính mạng của ông Bình, chỉ cần kéo dài đôi chút thời gian, để tên đó chảy máu đến chết, cuối cùng sau khi nó rời đi, nó sẽ hủy luôn vong hồn của ông Tuấn, phá bỏ trận pháp giam hãm hai vị tổ sư tộc Lê, nhà Trần.

Qủa là kế sạch vẹn toàn, nhất tiễn hạ tứ điêu, một vốn bốn lời mà.

Ấy thế cuối cùng kế hoạch lại bị đổ bể, bảo sao nó không hận thầy Quân cho cam.


Bây giờ trong đầu nó chỉ ngập tràn ý định muốn giết thầy Quân, nó khẽ rít qua kẽ răng:- Giỏi, giỏi, giỏi lắm oắt con.

Nếu mày đã nhìn thấu ý đồ của tao, càng tiện.

Tao cũng không cần phải kín kẽ nữa.

Lão già đang đứng bên cạnh thằng nhãi kia, đánh hắn cho tao.Ánh mắt của con ngạ quỷ hướng về bác Mộc, bị nó nhìn chẳm chằm như thế, bác nổi cả da gà, nhưng mặt mũi vẫn ngơ ngác, vì bác không hiểu nó nói cái gì, điên sao mà bảo bác đánh thầy Quân.

Trông thấy bác Mộc vẫn không có phản ứng, nó giận dữ, tay chụp vào một bên góc lá bùa, gầm lên:- Tao bảo đánh nó, còn thằng nhãi kia, quỳ xuống cho tao, cấm phản kháng, tao đếm đến ba, còn không làm, tao lập tức xé bùa, hủy hồn tên này.Không biết phải làm thế nào cho đúng, bác Mộc nhìn thầy Quân cuống cuồng:- Thầy, thầy, bây giờ phải làm sao hả thầy?Bên kia, con ngạ quỷ đã bắt đầu đếm:- Một, hai...Biết con ngạ quỷ đang nổi điên và nó dám làm thế thật, không còn cách nào khác, thầy Quân cắn răng, từ từ hạ thấp đầu gối, hai bàn tay nắm chặt, móng tay đâm vào da thịt, tóe cả máu, thân hình thầy run rẩy không thôi.

Nhìn thấy tình cảnh đấy, con ngạ quỷ sung sướng không thôi, hai hàm răng trắng ởn nhe ra, nó cười khinh miệt:- Ha ha ha, tưởng tộc nhân nhà Trần xương cốt cứng lắm mà, ấy mà vẫn phải quỳ lạy tao cơ đấy, ôi ôi pháp sư tôn kính trên cao, đừng cúi đầu trước một tên tiểu quỷ như tao nữa, tao cảm thấy tổn thọ quá ha ha ha.

Nhưng chưa xong đâu, lão già, tao bảo đánh nó, lão điếc hay gì? Hay muốn tao xé tấm phù xuống.


Đánh, đánh ngay lập tức.Nhìn thấy thầy Quân quỳ xuống mà bác Mộc ứa nước mắt, vì tính mạng không riêng gì của hai vị tổ sư, lẫn trong đó là dân làng, thầy nhẫn nhục quỷ gối trước kẻ thù, nay con ngạ quỷ còn bắt bác đánh thầy, làm sao bác có thể làm cho được.

Con Ngạ Qủy ở một bên thấy bác vẫn đứng nguyên một chỗ, không hề cử động, mặc dù nó đã gào rú đến mấy lần, lửa giận trong lòng nó lại được thổi bùng lên, lần này nó lạnh giọng, âm trầm:- Lão già, còn không đánh, tao xé bùa, tao không nói đùa.Lời vừa dứt, hai đầu ngón tay của nó đã gỡ một góc của tấm phù ra, trận pháp cũng vì thế mà bị ảnh hưởng, khí đen trắng trên thân cây cột đông nhấp nháy vài lần, mất đi sự ổn định, trận pháp như thể sắp bị hủy đến nơi.

Lần này không đợi con ngạ quỷ lên tiếng hối thúc nữa, thầy Quân vội quát lớn:- Bác Mộc, đánh đi, dùng toàn lực, đừng đứng ngây ra đó nữa, nó dám gỡ thật đấy, đánh đi cháu chịu được.Lúc này, từng giọt nước mắt nóng hổi đã lăn dài hai bên gò má của bác Mộc, bác run run gật đầu, chỉ thốt được vài chữ:- Quân à, bác xin lỗi.Thầy Quân nở nụ cười, sau đó thầy cắn răng:- Không sao, đánh đi, cháu không trách bác.Không dám nhìn cảnh tượng trước mắt, bác Mộc nhắm chặt hai mắt, bàn tay giơ cao giáng xuống.

Từng âm thanh bôm bốp lần lượt vang lên, thầy Quân bị quyền cước của bác Mộc liên tiếp dội vào người, vì bị con ngạ quỷ ép, thầy không dám chống đỡ, bị đánh đến chảy cả máu mũi, máu miệng.

Ở phía bên kia, chứng kiến mọi thứ đang diễn ra, con ngạ quỷ vô cùng khoan khoái, cất giọng cười khả ố:- Há há há, đánh, đánh nữa cho tao, mạnh tay lên, không tao xé bùa, đúng rồi, đánh đi, há há há, đánh chết nó cho tao.


Nhãi ranh, dám khinh thường tao hay sao? Tao cho mày nếm mùi.Sau một hồi, mặt thầy Quân bị nhuộm đỏ, từng giọt, từng giọt máu vương vãi cả ra mặt đất.

Con ngạ quỷ ở một bên như đang xem kịch, vô cùng cao hứng, thích thú không thôi, thỉnh thoảng nó lại phát ra từng tràng cười âm hiểm.

Đúng lúc thầy Quân bị một cước đạp ngã vật ra đằng sau, cước này khá mạnh, khiến cả thân hình thầy cong lại như con tôm, nhưng thầy vẫn cố chịu đựng, không kêu than lấy một tiếng.

Nhưng nói gì thì nói, con người ta cũng chỉ là máu thịt, nếu thầy Quân cứ bị đánh với mức độ như thế này, chẳng mấy chốc, chỉ sợ thầy cũng sẽ bị đánh chết mất..