Sau Lũy Tre Làng: Phần 3: Sát Thần Lệnh

Chương 16: 16: Chạy Trối Chết






Mọi người thấy nguyên một đống hỗn độn thịt thối, dòi bọ, không ai dám đón đỡ, tất cả mau chóng dạt qua một bên.

Thằng Thủy thấy cảnh đó, lại ngửa lên trời mà cười khằng khặc:- Hí,hí,hí, Hé, hé,hé,..Bác Mộc lắc đầu lẩm bẩm:- Hỏng rồi, hỏng thật rồi, nhận giặc làm cha, trời ơi là trời,...Cả hai bên lại lâm vào tình huống giẳng co, cái đầu của thằng Thủy vẫn thập thò ở trong cái hố, trên mặt đất năm người còn sống cũng chẳng có cách gì đối phó với nó, chỉ biết đưa ánh mắt nhìn nhau dò hỏi, rồi âm thầm thở dài.

Sau một đoạn thời gian dường như thằng Thủy như cảm thấy âm mưu của mình đã được thực hiện, nó lại một lần nữa cười khoái trá rồi chui tọt xuống lỗ, lần này nó không trở lại.

Mọi người thấy thế đều vừa mừng, nhưng cũng vừa nghi hoặc, không hiểu rõ tại sao nó lại làm thế.

Nhưng nhóm người bác Mộc không cần phải chờ đợi quá lâu,vì tiếng động ở trên bầu trời đã giải đáp cho mọi thứ.

Tiếng vỗ cánh phành phạch, tiếng kêu inh ỏi, từng đôi mắt đỏ rực đã xuất hiện:- Qụa, quạ, quạ, ..Đám Qụa hồi nãy bay đi, giờ chúng đã quay trở lại, lần lượt từng con một sà xuống các ngôi mộ khác nhau, điều kì lạ ở đây là mỗi một con Qụa lại đậu xuống một ngôi mộ, không có con nào ở chung với con nào, vẫn bằng đôi mắt đỏ quạnh như máu nhìn thẳng về nhóm người bác Mộc, chúng đứng im lìm ở trên đấy, không thèm nhúc nhích thân hình.

Khi đám Qụa vừa hạ xuống, cũng là lúc có một tiếng động rất lớn vang ra dưới mộ thằng Thủy, ở chỗ cái hố khi nãy liên tục có từng dòng nước trào ra, đục ngầu.

Nước phun ra rất mạnh, khiến nhóm người của bác Mộc nhanh chóng thụt lùi ra xa.


Rồi từ phía bờ sông, có một thứ gì đó trồi lên, trên lưng có vác theo một đồ vật, đang nhanh chóng mà chạy về phía này.

Bác Mộc biết được lúc này nếu không nhanh chóng để mọi người thoát thân khỏi đây, thì chắc chắn sẽ bị những thứ ma quái này vây cho đến chết.

Bác gào lên:- Mở hết đèn pin trong tay, chiếu vào con ngươi đám Qụa, đừng để bọn chúng nhìn trực diện vào mắt mình, nhanh chóng rút lui ra khỏi đây.

Nhanh chân lên,..Bị mọi thứ diễn ra xung quanh dọa sợ, mọi người đều đứng ngây ra, mãi đến khi lời của bác Mộc cảnh tỉnh, mọi người mới lấy lại được sự minh mẫn, nhanh chóng làm theo lời bác Mộc nói, mở hết đèn pin trong tay, chiếu vào đám Qụa, rồi ba chân bốn cẳng cùng nhau rời khỏi bãi tha ma.

Vừa chạy, tiếng bác Mộc cũng vừa cất lên ngang tai:- Chạy chung với nhau, tuyệt đối không được tách đoàn, trước tiên cứ nhắm thẳng hướng cây Đa ở giữa nghĩa địa trước, sau đó dần dần tính tiếp.Tất cả mọi người đều hoảng sợ mà cắm đầu cắm cổ chạy, cái thứ từ phía bờ sông vẫn hướng theo nhóm người của bác Mộc mà bám theo.

Tiếng chân người ruỳnh ruỵch vang lên trong nghĩa địa hoang vắng, cả đoàn năm người lấy hết sức bú tí mẹ ra mà chạy, chỉ hận không thể mọc thêm vài cái chân nữa.

Bóng cây Đa phía trước ngày một gần, ai cũng mừng rỡ, chỉ cần chạy đến được gốc Đa, thì khoảng cách ra khỏi địa phận của bãi tha ma chỉ còn một đoạn ngắn.

Nhưng nụ cười ở trên miệng mọi người vừa nở lại tắt hẳn, vì ở phía ngôi miếu gốc Đa, có một thứ gì đang ngồi trong đó, vừa mở đôi mắt ánh sáng đỏ, nhìn về những người đang sống.

Có vài người trong nhóm thấy vậy, bước chân dầm chậm đi, nhưng tiếng bác Mộc đã quát sau lưng:- Mấy cái thằng ngu này, cứ chạy đi, gạo muối bỏ chó gặm hết rồi hay sao? Hay chúng mày ăn hết rồi hả? Lấy hết ra, nó mà chặn đường thì ném vào mặt nó ấy.Được bác Mộc nhắc nhở, bọn họ lại tiếp tục tăng tốc, tay thì thò vào trong áo, lấy gạo muối ra, nắm chặt trong tay, rồi tiếp tục phóng thẳng về nơi ấy.

Qủa thật như lời bác Mộc nói, mọi người vừa đến được phía gốc Đa, thì cái thứ ngồi trong miếu đã ngay lập tức nhảy xồ ra trước mặt, chặn đường mọi người.

Lần này không đợi bác Mộc lên tiếng, hai túi gạo muối đã nhanh chóng bay ra , đập lào xạo trên người thứ đó.

Bị dính đòn, thứ đó gào rống, như lợn bị chọc tiết, lăn lộn ở một bên.

Không còn tâm trạng mà xem nó còn sống hay đã chết, mọi người nhanh chóng chạy ngang qua người nó, bác Mộc cố liếc mắt xem thử thì thấy thứ đó rất giống trẻ con, nhưng mặt mũi như thế nào thì chẳng thấy rõ được.

Chưa kịp ngửa mặt lên thì bác đã va vào lưng một người phía trước, lực va quá mạnh khiến bác ngã vật ra đằng sau, đang lồm cồm bò dạy, tay ôm mặt vì đau, bác Mộc tức giận chửi toáng cả lên:- Ai ui, bà mẹ thằng nào chạy đằng trước đấy, đang yên sao lại dừng lại thế kia.


Mẹ nó vỡ mặt tao rồi.Xoa tới xoa lui một hồi cho mặt đỡ đau, bác Mộc mới nhìn ra đằng trước.

Thì thấy bốn người ở trước mặt đều đang đứng như trời trồng, bị những người phía trước che mất tầm nhìn, bác Mộc mới gằn giọng quát:- Mấy thằng ngu này, sao còn không chạy đi? Muốn bị bọn nó tóm hay gì?Vừa nói bác vừa gạt những người đằng trước ra, vừa lấy tay đẩy mấy người ra, nhìn rõ được trước mặt mình là cái gì, thì bác Mộc sợ suýt ngất.

Phía sau ngôi miếu, dưới gốc Đa, là một bóng người đang đứng, trên vai người đó vác theo một thứ, nhìn hình thù thì trong rất giống một cái quan tài, nhưng không phải quan tài của người lớn, mà là của trẻ nhỏ.

Bây giờ thì bác Mộc đã hiểu rõ được, rốt cuộc đó là quan tài của ai, đấy là quan tài của thằng Thủy.

Ngoài ra ở phía sau lưng của người đó, là một cái bóng khác, đang ở sau lưng, hai tay bám vào cổ người kia.

Bác Mộc run run, chiếu đèn pin về phía đấy.

Thì bác sợ tí cắn lưỡi.

Mẹ ơi, người đang vác quan tài là thằng Hiệp, quần áo, đầu tóc nó toàn là đất, hai con mắt trợn trắng, đứng im lìm như khúc gỗ, trên vai đúng là quan tài của thằng Thủy, nươc sơn trên lớp quan vẫn còn đỏ ối như máu.

Còn thằng Thủy hồi nãy còn ở dưới cái hố, thì nay nó bám vào cổ thằng Hiệp, đang thò cái đầu sau vai mà cười nham hiểm.

Thấy được cảnh này thì bác Mộc mới vỡ lẽ nhiều điều.


Hóa ra không phải là thằng Thủy nó rảnh rỗi, nó thò đầu lên trêu đùa mọi người, mà là nó muốn câu kéo thời gian.

Không biết từ lúc nào con chó tinh đã đào xuống mộ thằng Thủy, rồi nó đào trực tiếp ra sông, lôi quan tài ra phía ấy.

Đó chính là lí do vì sao mà thằng Hiệp vốn ở dưới mộ thì lại xuất hiện ở phía bờ sông, mà còn lôi theo cả quan tài lẫn thằng Thủy.

Khi bác Mộc vẫn còn đang đứng đực ra suy nghĩ, thì chẳng hiểu từ khi nào đã có một bàn tay từ phía sau lưng, thò ra trước bóp lấy cổ bác.

Giật mình bác Mộc theo bản năng rụt cổ lại, tóm lấy hai tay người đó, lắc mình quật người đó ra phía trước.

Đến khi người kia ngã sõng soài trước mặt, thì bác Mộc mới nhận ra, đó là một người trong nhóm của bác, nhưng tại sao anh ta lại cố bóp cổ bác, đến khi người này bò dậy, bác Mộc mới hiểu rõ vì sao, bởi vì ở trên lưng người đó, cũng là một cái bóng trẻ con, đang bá vào cổ.

Nhận rõ được khuôn mặt đứa bé kia, bác Mộc hoảng sợ đến mức phải thốt lên:- Thằng Lâm cháu lão Bàng? Sao mày lại ở đây vậy con?.