Sau Lũy Tre Làng: Phần 3: Sát Thần Lệnh

Chương 153: 153: Bẫy Rập






Lão Qủy Nhân tai nghe, não suy nghĩ, kể cũng đúng, khi lão đang chuẩn bị há miệng nói thêm điều gì đấy thì thầy Long đã gạt đi.

Thầy trầm giọng gắt với lão:- Lão Qủy bớt nói hươu nói vượn nữa đi, hiện giờ đã vào thời khắc nào mà lão còn muốn tán nhảm nữa, tránh đêm dài lắm mộng, giải quyết Phạm Nhan thôi.

Chặt cái đầu chó hắn xuống.Nhìn ao nước mênh mông đỏ ối, vô cùng phẳng lặng, không có lấy một gợn sóng, lão Qủy Nhân gãi đầu, ấp úng hỏi:- Thế,...thế bây giờ...bơi qua à.

Lạnh bỏ bà đi được, lúc này thân thể mà bị ướt, sợ chưa giết được Phạm Nhan đã bị chết bởi giá lạnh rồi.Ánh mắt thầy Long liếc lão Qủy Nhân như thể nhìn một người bị hâm, tay thầy chỉ về mấy sợi xích sắt thô, to, đang bị sức nặng của nền đá kéo cho thẳng băng.


Trông thấy dây xích như cột điện, căng như dây đàn, người trưởng thành hoàn toàn có thể bước đi ở trên đấy mà không sợ nó bị đứt, mặt lão Qủy Nhân đỏ ửng, sợ thầy Long trêu ghẹo, lão vội vàng tiến về dây xích gần nhất.

Thầy Long không nói nhiều, nhanh chóng tiến về sợi dây kế bên.

Đạp chân mạnh vào sợi dây mấy lần để thử độ ổn đinh, nghe tiếng beng, beng vang vọng, cảm thấy lòng bàn chân mình hơi ê ẩm mà sợi xích vẫn không bị rung lắc, bằng phẳng chẳng khác nào một con đường.

Lúc này thầy Long mới phất tay, ra hiệu cho lão Qủy Nhân, hai người, mỗi người một sợi, cẩn thận, chậm rãi tiến về phía nền đá giữa trung tâm của ao nước.

Trong quá trình di chuyển, thầy Long và lão Qủy Nhân vô cùng tập trung, đôi mắt của họ bao quát mặt nước, ai biết được liệu dưới thứ chất lỏng đỏ ối như máu này, liệu có che giấu vật gì không.

Để tránh bị mất thăng bằng, hai người đều chọn cách bước từng bước ngắn, tuy chậm nhưng chắc, chẳng ai muốn thân thể mình bị ướt ngay lúc này.

Có thể nói trong lòng của thầy Long và lão Qủy Nhân nổi lên vô vàn cảm giác kì lạ, chân dẫm trên xích, thân ở giữa ao, chẳng khác nào hai người đang đi ở trên mặt nước vậy, bồn chồn không thôi.

Sau gần mười phút đồng hồ căng thẳng với sự tập trung cao độ, cuối cùng hai người cũng đặt được chân nên phía trên nền đá, để tránh bị tấn công bất ngờ từ nhiều phía, thầy Long và lão Qủy nhanh chóng tụ hợp lại với nhau.


Chẳng hiểu tại sao linh tính của thầy Long lại thấy không đúng, bản năng của lão Qủy Nhân mách bảo cho lão có cái gì đó sai sai.

Nếu theo lẽ thường, thời điểm thích hợp nhất để tấn công hai người, chính là lúc thầy Long và lão Qủy Nhân tách nhau ra và đi trên dây xích.

Lúc ấy bọn họ sẽ khó lòng phòng bị vì ngoài sợi xích đặt chân ra, xung quanh mông mênh toàn là nước, chỉ có thể tiến hoặc lùi chứ không né tránh sang trái hoặc đảo người sang phải được.

Vậy mà lại chẳng có gì xảy ra, hai người bọn họ cứ bình bình mà đi qua sợi dây, không gặp phải cứ thứ gì lạ thường cản trở, ẩn nấp dưới mặt nước đánh lén.

Điều này khiến cho hai vị sư tổ cảm thấy bất an, lo lắng không thôi, nhưng bây giờ không phải khoảng thời gian thích hợp suy nghĩ đến những việc đó.

Trước mắt thầy Long và lão Qủy Nhân chính là cỗ quan tài dát vàng kia, lúc trước ở xa, nhìn không rõ, bây giờ khi lại gần mới thấy cỗ áo quan này nhìn cực kỳ sang trọng, không chỉ thếp vàng lên, nó còn được gắn ngọc quý, dưới ánh lửa của mấy liễn đèn, chúng tỏa ra những tia sáng đầy dụ hoặc.


Mọi chi tiết trên áo quan được sắp xếp, chạm khắc vô cùng tinh xảo, tỉ mỉ, nhìn ở bên ngoài thì có thể nhận định được, kẻ nằm ở bên trong hồi còn sống không phú thì quý.

Cầm lòng không được, lão Qủy Nhân thốt lời khinh bỉ:- Tiên sư cha thằng phản tặc, chết rồi mà vẫn còn muốn nằm trong nhung lụa, ta mà không đem mày đi ngâm nước tiểu, ta không làm pháp sư nữa.Thầy Long cũng trông thấy được những thứ đó, nhưng nó không làm thầy xao động, ánh mắt thầy vẫn chăm chú quan sát bốn liễn đèn ở trên mấy cây cột hơn, tại sao mọi thứ lại quá dễ dàng như vậy? Hay Phạm Nhan muốn chờ đợi thời cơ lúc thầy và lão Qủy thả lỏng, hắn mới nhảy xồ ra để cắn cho một nhát, không đúng, giao chiến với thằng giặc đấy không ít lần, thầy cũng đôi phần hiểu được cách hành sự của nó, Phạm Nhan cũng có điểm giống thầy Long ấy là vô cùng cẩn trọng, không nắm chắc hắn sẽ không ra tay.

Nếu như vậy thì cỗ quan tài đang nằm ở kia chắc chắn sẽ được hắn bố trí bẫy dập, nhưng ở chỗ nào? Ở bốn cây cột đá kia chăng? Hay ở dưới nền đá hoặc ở gần quan tài, chăng thể nào mà đoán ra được.

Trong lúc thầy vẫn còn đang đắn đo suy đoán, lão Qủy Nhân đã lại gần nơi đó, mũi của lão khịt khịt vài cái, cánh mũi phập phồng, lấy làm kỳ lạ, lão lẩm bẩm:- Mẹ nó, cái gì thơm thế nhỉ? Thơm thật đấy, thơm như mùi thức ăn vậy?.