Sau Lũy Tre Làng: Phần 3: Sát Thần Lệnh

Chương 130: 130: Tuyệt Vọng






Qủy thân của Bất Cố Thần vô cùng ngạc nhiên, kẻ nào mà to gan đến như vậy, không xem hắn ra gì hay sao? Ánh mắt hắn đảo lia lịa vào bên trong nội điện, hắn đang truy lùng xem kẻ nào xem thường mệnh lệnh của hắn.

Hắn cũng không cần phải mất nhiều thời gian, bởi kẻ đó đang nằm dưới đất, quần áo loang lổ toàn máu, toàn thân dính đầy bụi bẩn, đang chật vật cố gượng dậy, nhưng miệng vẫn liên tiếp trì chú không ngưng:- Nam Mô Đại Bi Hội Thượng Phật Bồ Tát- Thiên thủ thiên nhãn vô ngại đại bi tâm đà la ni- Nam Mô Hắc Ra Đát Na Đa Ra Dạ Da- Nam Mô A Rị Da- Bà Lô Yết Đế Thước Bát Ra Da- Bồ Đề Tát Đỏa Bà Da- Ma Ha Tát Đỏa Bà Da- Ma Ha Ca Lô Ni Ca Da- Án...Trông thấy sư trụ trì bị hắn đánh trọng thương mà vẫn cố ngồi dậy, hắn cảm giác vô cùng khó chịu, mẹ nó lần nào cũng thế, lần nào hắn công phá nơi đây, cũng bị những vị cao tăng của chùa ngăn cản.


Kìm không được ngọn lửa nóng giận trong lòng , hắn nhìn chằm chằm vào sư thầy, gằn giọng:- Con lừa trọc, dính từng đấy đòn của bản thần mà vẫn chưa chết, ta có lời khen cho ngươi đấy, nhưng đừng cố vùng vẫy nữa, chấp nhận đi, những gì ngươi làm bây giờ chỉ là vô ích thôi.Đứng trước lời đe dọa của hắn, sư trụ trì dường như không nghe,không thấy, không biết , sau một hồi gắng sức, cuối cùng ông cũng ngồi dậy được, hai chân chắp bằng, hai tay kết ấn, miệng vẫn tụng kinh văn, không thèm để ý đến quỷ thân.

Có thể nói từng hành động, cử chỉ của sư trụ trì lần này đã khiến cho Bất Cố Thần động nộ, hắn bị một tên phàm phu tục tử khinh thường, mất sạch tôn nghiêm.

Nổi điên, hắn lao thẳng về phía cửa điện, bàn tay đen thui, móng tay dài tựa dã thú, hai cánh tay thô to, nhằm thẳng đầu sư thầy mà vỗ xuống, Bất Cố Thần muốn dùng tay để bóp nát đầu của sư trụ trì, chỉ có làm như vậy mới thỏa được cơn khát máu trong người hắn, tên quỷ thân gầm lên:- Tiểu nhi vô tri, bản thần sẽ hái đầu ngươi xuống.Chứng kiến cảnh tượng đáng sợ như vậy, gần một trăm vị tăng sư ở trong nội điện không có cách nào mà giữ nổi bình tĩnh được nữa, họ gào lên đầy tuyệt vọng, có người còn nhanh chóng đứng phắt dậy, chạy ra ngoài cửa, ý định muốn đỡ thay cho sư trụ trì một đòn này:- Sư phụ cẩn thận, sư phụ ơi.- Thầy coi chừng thầy ơi, thầy ơi nhanh chạy đi thầy ơi.- Tên khốn kiếp, nhanh dừng tay.- Có ngon thì giết ta đây này, tên khốn nạn kia.Bất Cố Thần sao có thể để lời nói của những con sâu, cái kiến kia vào trong tai, hắn lại cố tình tăng nhanh tốc độ hơn, quyết tâm muốn bóp nát đầu của sư trụ trì.

Những vị tăng sư còn lại không thể làm được gì, chỉ biết nhìn cảnh tượng ấy diễn ra trước mắt trong sự vô vọng.

Bất Cố Thần ra tay vô cùng nhanh và độc ác, đến khi móng vuốt của hắn đã áp sát khuôn mặt của sư thầy, trên miệng hắn bỗng nở một nụ cười thỏa mãn, hắn gầm gừ trong cuống họng:- Chết đi, con lừa trọc.Nhưng sự việc sau đó lại diễn ra không giống như những gì mà Bất Cố Thần tưởng tượng, bởi đột nhiên, cả thân hình hắn trì trệ, móng tay đã đến sát mũi của sư trụ trì khựng lại, không tài nào tiến thêm được một chút.


Đứng trước tình thế hiểm nguy, sư thầy mặt vẫn không đổi sắc, hai mắt khép hờ, hai tay khép lại tạo thành Phật ấn, thầy đọc lớn:- Om Vajrapani Hum.Trên đầu của sư trụ trì ẩn ẩn xuất hiện một hình bóng to lớn, đó là một vị bồ tát,đến khi hình bóng ấy hiện ra rõ ràng, người ta mới nhận được vị đó là Kim Cương Thủ Bồ tát tượng trưng cho sức mạnh, biểu hiện cho lòng quyết tâm sắt đá của cửa Phật.

Thấy đòn tấn công của mình bị ngăn lại, nhưng Bất Cố Thần không cảm thấy tức giận, ngược lại hắn còn cười âm hiểm:- Ha Ha Ha, con lừa trọc, vẫn còn dai sức lắm, nhưng ngươi nghĩ ngươi có thể ngăn cản được ta trong bao lâu, đỡ được bao nhiêu đòn nữa.Sư trụ trì vẫn giữ nét mặt vô cùng thành kính, ông niệm Phật hiệu rồi chậm rãi nói:- A di đà Phật, bần tăng không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, ngài là một trong số các vị hung thần thượng cổ, bần tăng tất nhiên không thể nào ngăn cản, đành nhờ các vị tổ sư giúp sức rồi..Chẳng hiểu tại sao Bất Cố Thần sau khi lắng nghe lời nói của sư thầy, hắn lại cảm thấy rùng mình, bởi lời nói này trong quá khứ xa xưa, hắn đã từng nghe thấy một lần, vô cùng quen thuộc.

Hình như, hình như,..


Không đoán được sư trụ trì sẽ làm gì tiếp theo, hắn hơi chột dạ, âm trầm thốt lời:- Lão lừa trọc, rốt cuộc nhà ngươi muốn làm gì?Vẫn như những lần trước, sư trụ trì không trả lời hắn, mặc kệ hắn có nổi điên đến đâu ông cũng mặc kệ, hai mắt ông hé mở, nhìn về hướng xa, bầu trời vẫn đỏ ối, mưa không ngừng tuôn, đoạn ông thở dài một hơi như có đôi chút tiếng nuối, miệng ông khẽ lẩm bẩm:- Trần Long, Qủy Nhân, có lẽ hôm nay bần tăng phải đi trước hai vị, hơi tiếc vì chúng ta đã là tri kỷ với nhau trong suốt bao năm, mà thôi, kiếp sau nếu có duyên, bần tăng vẫn nguyện làm bạn bè với hai vị.

Thứ lỗi, bần tăng phải cáo từ rồi..