Sau Lũy Tre Làng: Phần 3: Sát Thần Lệnh

Chương 129: 129: Thất Bại






Lại đánh thêm một hồi, một kẻ thì điên cuồng tấn công, một người thì cắn răng phòng thủ.

Nhưng sức người trần mắt thịt sao dám so sánh với bậc thánh thần.

Mới đầu khi ra tay tên quỷ thân còn có cảm giác thú vị khi được tra tấn người khác, nhưng hắn càng đánh lâu thì hắn lại bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn, mẹ nó trụ trì đời nào của cái chùa chết tiệt này cũng thế, lúc nào cũng nấp sau mai rùa.

Bực mình, hắn không chơi đùa nữa, bắt đầu vận lực mà ra tay.

Lần này hắn dùng cả hai tay mà phát lực, chỉ thấy hai đường huyết lưu như sao chổi ập đến sư trụ trì, khác với những lần trước, những đường huyết lưu chỉ như que củi thì lần này nó thô to như cây gậy.


Sư thầy cả người nhuốm máu, bị nước mưa trút xuống, hòa lẫn , chảy thành vũng trên bậc thềm.

Nhưng thân người ông vẫn đứng thẳng, hai tay vẫn điên cuồng kết Bất Động Minh Vương – Chủng tử tự ấn, Độc Cổ Ấn, Bảo Sơn Ấn, Đầu Ấn, Nhãn Ấn, Khẩu Ấn,Nhãn Ấn, Giáp Ấn, Sư Tử Phấn Tấn Ấn, Hỏa Diễm ấn, Hỏa Diễm Luân chỉ ấn, Thương Khư ấn, Kiếm Ấn, Quyến Sách Ấn, Tam Cổ Kim Cương Ấn.

Từng ấn quyết như bay như múa, thân ảnh của Bất Động Minh Vương trên đầu của sư trụ trì lúc hiện lên với nhiều tư thế, dáng điệu khác nhau vẻ mặt giận dữ, rồi trang nghiêm, khi ngồi, khi đứng ,..

Nhưng vẫn một câu nói cũ, sức người có hạn, đây lại là một người đấu với một vị thần, mặc cho thân ảnh trước mặt sư trụ trì chỉ là một quỷ thân, không phải đích thân Bất Cố Thần giáng thế, có thể Phật lực từ chùa vẫn liên tiếp độ hóa sát nghiệp của hắn, nhưng thần vẫn là thần, không phải kẻ phàm phu tục tử, người trần mắt thịt có thể so sánh.

Cuối cùng dưới một đòn hết sức của quỷ thân, chỉ nghe đánh ầm một tiếng, thân thể của sư trụ trì bị đánh cho bay về phía sau, lăn lộn mấy vòng trên trước thềm cửa nội điện, không còn người kết ấn, Phật thân của Bất Động Minh Vương chớp sáng, chớp tắt rồi biến mất.

Cả cánh cửa nội điện vốn được đóng chặt, cũng bị dư chấn từ đòn đánh phá nát thành mảnh nhỏ, rơi vương vãi trên nền đất.

Toàn bộ thân ảnh của gần một trăm vị tăng sư ở trong nội điện xuất hiện trước mắt của tên quỷ thân.

Thấy cảnh này, hắn lại cười rộ, sư trụ trì hoặc mấy vị tăng sư ở trong ngôi chùa này đối với hắn chỉ là đám tôm tép, không đáng nhắc đến, hắn chỉ sợ kinh văn của sư tổ Như Trừng Lân Giác mà tôi, nhưng kinh văn không còn, ngày hôm nay chính là ngày huyết tẩy chùa Hàm Long, san bằng tháp tổ, hủy diệt long mạch nơi này.

Không quan tâm sư trụ trì dính đòn hiểm, đang chật vật lồm cồm ngồi dậy, hai chân của hắn chậm rãi đi vào bên trong.

Càng đi vào sâu trong chùa, Phật lực càng mạnh, độ hóa sát nghiệp trên người hắn càng nhiều, khói đen trên thân thể hắn bốc ra nghi ngút, nhưng tu vi của hắn không phải là thứ mà người thường có thể đo lường được.


Nghĩ bụng chỉ cần vài phút nữa thôi, hắn sẽ có thể thoải mái tàn sát, bắt mạng muôn dân, hắn lại không kìm được vui sướng.

Có một điều kỳ lạ là dù cho có bất kỳ chuyện gì xảy ra, gần một trăm vị tăng sư vẫn ngồi yên ở chỗ cũ, miệng lầm rầm tụng kinh gõ mõ, không hề suy chuyển, kể cả đến khi tên quỷ thân sắp vào được trong nội điện, họ vẫn không đứng dậy bỏ chạy.

Tiếng tụng kinh vẫn vang lên đều đều, âm hưởng trang nghiêm thành kính, khiến người nghe có cảm giác được nhẹ lòng, nhưng đối với tên Bất Cố Thần thì nó chẳng khác nào gió độc thổi vào tai,muốn giết hắn cả.

Cảm thấy phiền phức, hắn gầm lên giận giữ:- Câm mồm cho bản thần, mấy con kiến này.Tiếng gầm của hắn khiến cả gian nội điện rung lên, những ngọn nến vẫn đang soi sáng bình thường lúc này chẳng khác nào đang đứng trước gió mạnh, toàn bộ bị thổi tắt.

Những đồ vật đang ở trên ban thờ rơi vãi loảng xoảng xuống mật đất.

Bóng tối bắt đầu bao trùm lấy nội điện, ở trước thềm cửa chỉ có một thân ảnh duy nhất đang đứng hòa chung với bóng đêm, đôi mắt hắn đỏ rực, chằm chằm nhìn những vị tăng sư trong chùa như đang thị uy, những tia sét vẫn điên cuồng rạch ngang nền trời đỏ ối, soi sáng màn đêm trong khoảnh khắc sát na, như tô điểm thêm hình ảnh của một vị hung thần.

Bị tiếng gầm của hắn tấn công, có vài vị sư đạo hạnh còn thấp, trực tiếp bị trấn mức bất tỉnh nhân sự, thân hình đổ ngang.


Những người còn lại thì đều giống như vị sư trù trì, thất khiếu rỉ máu.

Cả gian nội điện chìm vào trong yên lặng, tiếng tụng kinh lầm rầm ngưng bặt, chỉ còn âm thanh những hạt mưa rơi trên nóc chùa nghe rào rào, tiếng gió rít gào từng cơn.

Tên quỷ thần vẫn đứng nguyên chỗ cũ,miệng hắn thở ra từng luồng khói đen.

Cứ nghĩ rằng trong tình cảnh này thì ngôi chùa Hàm Long bị san bằng là điều tất yếu, không ai có thể cứu được tính mạng những ngườ ở nơi đây.

Nhưng ai ngờ đâu khi mà tất cả các vị tăng sư đều sợ hãi đến mức run lẩy bẩy, không cả dám thở mạnh thì vẫn có một tiếng đọc kinh lầm rầm vang lên, trong không gian tĩnh lặng như thế, mọi người đều có thể nghe rõ mồn một..