Sau Lũy Tre Làng: Phần 3: Sát Thần Lệnh

Chương 122: 122: Siêu Độ






Trong lúc mấy đứa đệ tử tiến hành cứu vong, lão Qủy Nhân cũng không rảnh rỗi, lão xách kiếm lại gần bốn thằng lính trùng, cắm thanh kiếm xuống đất, ngồi trước mặt bọn chúng.

Lão ngồi ở đây án ngữ, ánh mắt tập trung quan sát từng cử chỉ, hành động của đám quỷ binh này.

Nói gì thì nói, bản thân bọn nó tuy chỉ là lính lác, phường tôm tép, nhưng cũng phải xem ấy là quân lính của kẻ nào.


Bất Cố Thần, Thần Trùng thời thần, một trong bốn mươi tám vị hung thần thượng cổ chứ đâu phải chó hoang, mèo hoang đâu.

Một đứa ở đây, có khi còn đánh ngang tay lão chứ chẳng chơi, tuy là bị Phật lực của sư tổ Như Trừng Lân Giác trấn áp, nhưng cẩn thận vẫn hơn, phòng bệnh hơn chữa bệnh.

Ngồi một chỗ buồn chán, tính lưu manh của lão lại nổi lên, lão rút thanh kiếm dưới đất ra, chỉ mũi kiếm về đám quỷ binh, huơ huơ trêu ngươi bọn nó, miệng lão nở ra nụ cười vô sỉ khi trông thấy người khác gặp họa:- Hê hê, hế hế, mấy vị bằng hữu đằng ấy có cảm thấy sung sướng không? Sao cơ? Sao không nói gì? Nói tiếng người đi, đừng gào rống như thế,bản sư tổ nhà ngươi nghe không hiểu đâu.Lão nhìn thấy từng tia Phật quang phổ chiếu cả người bọn nó, khói đen bốc ra nghi ngút từ chân đến đầu đám lính trùng khiến lão tấm tắc không thôi:- Sư tổ của chùa Hàm Long quả thật đúng là tuệ nhãn như đuốc, bao nhiêu tinh hoa công phu tu tập cả đời mà ngài vẫn có thể gửi vào trong xá lợi, để lại cho đời sau.

Phật lực vô biên, công đức vô lượng như thế này, truyền đến cả ngàn đời sau vẫn còn lưu giữ lại được Phật tính.

Thượng cổ hung thần thì thế nào? Lính của thần trùng thì ra sao? Chẳng phải bây giờ đứng dưới cái uy của nhà Phật lại chẳng khác nào thịt cá trên thớt, dê vào miệng cọp hay sao? Các ngươi đừng cố chống đỡ nữa, bao nhiêu sát lực, nghiệp lực, tu vi bị độ hóa sạch sành sanh rồi, kể cả bây giờ ta cởi bỏ trận pháp đi chăng nữa, thì các ngươi lấy cái gì ra để mà đánh với pháp Sư nhà Lê đây?Lão còn đang muốn trêu chọc đám này thêm một lát nữa, nhưng đã phải ngưng lại, bởi vì đám đồ đệ của lão đã phá xong xích sắt, cũng như cứu được toàn bộ oan hồn.

Một vị pháp sư cúi đầu báo cáo:- Bẩm sư tổ, toàn bộ vong hồn đã được cởi trói, mong sư tổ ra pháp lệnh tiếp theo ạ.- Ừ, thế có tìm được vong hồn chỉ còn lại nửa thân trên không?- Dạ bẩm sư tổ, có thấy ạ.- Thế oan hồn đấy có chỉ tay vào bảy vong hồn khác không?- Ơ, có ạ, sao sư tổ đoán được hay vậy?- Đây là lão sư cọ trụ trì chùa Hàm Long nói cho ta biết, mà cũng không hẳn là cho mà là nhờ, các ngươi dùng chuông Lưu Linh, tạm thời thu lại tám vong hồn ấy.- Dạ bẩm thế còn những vong hồn còn lại thì sao ạ?- Ừm xem nào, kể ra bọn chúng chết dưới con sông này, mạng của bọn chúng là do Hà Bá nơi đây sở hữu, thế này đi, hiện giờ Phật thân của sư tổ chùa Hàm Long đang tụng kinh Thập nguyện cứu sinh, các ngươi tập trung những vong hồn ấy dưới chân ngài, nhờ Phật lực của ngài độ hóa, để cho mấy oan hồn ấy sớm siêu sinh đi, còn có đầu thai được hay không thì do nghiệp lực của bọn chúng.- Ơ thế còn Hà Bá con sông này thì sao ạ?- Ơ hay, kệ cha nó chứ, ngươi nghĩ ta không đánh lại nó à? Ta đào cả tổ nhà nó lên còn được ấy chứ? Mà thôi, ngươi đi làm đi, nói nhiều quá.- Đệ tử lĩnh mệnh sư tổ ạ.Sau khi lão Qủy nhân hạ lệnh, tất cả những oan hồn của những người đen đủi chẳng may chết dưới con sông Đuống, đều được Phật lực của Phật thân của cao tăng Như Trừng Lân Giác độ hóa, những vong linh này hầu hết đều là những bóng đen, còn tám oan hồn còn lại thu vào chuông Lưu Linh lại là bóng trắng, trong đó lại có ba cái màu hơi đỏ.


Có vị đệ tử pháp lực còn thấp, đạo hạnh nông cạn, bèn hỏi những vị sư huynh lớn hơn tại sao lại có sự khác biệt như thế.

Anh ta được mấy vị trưởng bối giải thích rằng, phàm là người chết dưới sông hồ lâu năm, linh hồn thường không xuống âm tào địa phủ được, mà bị Hà Bá của khúc sông đó bắt lại, ở lại con sông đó hầu hạ cho Hà Bá.

Chỉ khi nào oan hồn đó bắt được mạng người khác xuống thay thế, gọi là trả mạng cho Hà Bá, linh hồn người đó mới được phép rời đi.


Thường vong hồn con người ta khi thoát ra cơ thể đều là màu trắng, vì mấy người đó bị giam giữ ở nơi đáy sông quá lâu, thành ra vong linh bị cảm nhiễm âm khí, hóa đen.

Những linh hồn còn lại đều là người mới chết, bị lính trùng bắt mạng nên họ vẫn màu trắng, duy trong số đỏ có ba cái bóng hơi đỏ là do bọn họ đã bị lính trùng đầu độc lây nhiễm, thổi sát nghiệp trên người bọn chúng sang bọn họ, khiến ba người đấy trở thành quân lính của Bất Cố Thần.

Trở thành lính trùng đời tiếp theo..