Sau Lũy Tre Làng: Phần 3: Sát Thần Lệnh

Chương 109: 109: Những Cái Chết Liên Tiếp






Đợi đến khi thân thể của ông Sinh được đặt ngay ngắn ở trên mặt đất, một người không kìm được lên tiếng:- Cứu gì nữa, chết rồi còn đâu mà cứu,..Bốn người kia nghe được, mặt ai cũng buồn rười rượi.

Ông Luật thở dài một tiếng, chẳng nói chẳng rằng, cúi người xuống, đưa tay lấy mấy cây hương vẫn còn cắm ở trong miệng của ông Sinh ra, ném sang một bên.

Lúc bấy giờ đột nhiên đôi mắt đang nhắm của ông Sinh mở trừng ra, toàn lòng trắng, nét mặt đang bình thường bỗng trở lên cau có, nhìn như vừa đang giận dữ lại pha thêm chút sợ hãi.

Những điều trên khiến ông Luật sợ giật bắn cả người, ngồi vật ra phía sau.

Thấy ông Luật bị dọa như thế, bốn người kia cũng tò mò nhìn sang đây, vừa trông thấy cảnh đấy, trong vô thức bọn họ lui lại phía sau một khoảng.

Cả bốn người đều cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, run run hỏi:- Này ông Luật, không phải ông Sinh sống lại đấy chứ?- Mẹ nó sao tự nhiên trợn ngược mắt lên như thế?- Sợ quá, sợ quá, đúng là cái họ nhà ta bị trùng tang thật rồi, ông trời ơi là ông trời ơi.Ông Luật lắc đầu, xua tay bảo họ im lặng, quan sát thêm một lúc nữa, không thấy cái xác của ông Sinh có phản ứng gì, với nét mặt vô cùng khó coi, ông Luật ngần ngừ nói cho mấy người kia biết việc, thực ra đợt trước hồi lão Bá mất, thi thể của lão cũng đã từng xảy ra tình trạng này, nhưng sau đó thì không có tình huống nào phát sinh thêm, chỉ khác nhau ở chỗ là lão Bá ngoác miệng ra cười, còn ông Sinh mặt sợ hãi, đau khổ mà thôi, nhưng có một điểm chung duy nhất giữa những thi thể của gia đình này mà ông Luật không dám nói ra, ấy là bọn họ chết không nhắm mắt.


Dù có dùng cách gì để vuốt mắt cho họ, thì hai bên mí mắt cũng tự động mà căng lại như cũ, để lộ đôi con ngươi toàn lòng trắng.

Khi mọi người còn đang xì xầm bàn tán thì từ trên mấy cây xà ngang đột ngột rơi xuống vài thứ, chỉ nghe thấy tiếng bình bịch, bình bịch, khiến cả năm người giật bắn cả mình.

Có người gan dạ tới gần xem thử, tí thì người này hét lên, bởi đấy toàn là xác của mấy con gà, chẳng biết bị thứ gì nó gặm dở mà nhoe nhoét hết cả, lòng mề phèo phổi còn tòi cả ra ngoài.

Người này vội thông báo cho những người khác biết tin, bất giác mọi người đều nhìn chằm chằm lên mái nhà, nhưng đều không có phát hiện gì.

Cuối cùng ông Luật gọi điện thông báo cho chị Huệ biết, một người nữa trong dòng họ của lão Bá đã chết, ấy chính là ông Sinh.

Còn về người đàn bà điên đội nón kia thì mọi người cũng thử truy tìm bà ta, nhưng kỳ lạ thay lại một lần nữa bà ta biến mất, như thể bà ta đoán được sẽ có người truy lùng mình nên bà ta lẩn trốn vậy.

Thông tin này cũng được chị Huệ báo cho anh Quế biết, đang ở trên chùa nhận được tin đột ngột khiến anh giật mình,đánh rơi cả cái điện thoại.

Trùng hợp thay, ngày hôm đó cũng là ngày mà nhà chùa chuẩn bị làm lễ để nhốt vong cho lão Bá, anh Tin và anh Mừng, không cần ông Luật phải nhắc nhở, sẩm tối di ảnh của ông Sinh cũng có mặt ở trên chùa.

Sư trụ trì cũng thông báo để cho đồ đệ của mình chuẩn bị lễ vật đủ cho bốn người, tối hôm đó nhà chùa làm lễ nhốt vong.

Sư trụ trì tận tay gửi một xấp lá bùa cho chị Huệ, dặn kỹ càng phải về đưa hết cho những người có quan hệ huyết thống với gia đình lão Bá, bùa thầy đưa gồm hai loại, một loại hình người, một loại hình chữ nhật.


Thầy dặn bùa hình người thì giữ trong người, còn bùa chữ nhật thì dán trấn nhà, sau ba năm mới được phép gỡ ra.

Cứ ngỡ là sau khi chùa làm phép xong thì cái nạn của dòng họ anh Quế sẽ được hóa giải.

Ai ngờ đâu chỉ chưa đầy nửa tháng sau, tính từ ngày ông Sinh mất, cứ cách ba ngày, dòng tộc anh Quế lại chết một người, mới đầu người chết độ khoảng năm mươi, bốn mươi tuổi, càng những người chết sau lại càng trẻ.

Mà nguyên nhân chết của mấy người này cực kỳ bí ẩn, có người đang đi xe đạp trong làng, tự nhiên tông vào cái cột mốc ven đường rồi gục xuống chết, có người buổi trưa mới ăn cơm xong, nằm ngủ trưa, khi người nhà thấy mãi không tỉnh, ra lay dậy thì mới phát hiện là đã chết rồi.

Người khác ở nhà tầng, tự nhiên vấp ngã từ trên tầng cao rơi xuống chết, người chết đây nhất mới hai mươi năm tuổi, là cháu của lão Bá, chạy tàu ngoài biển, tự nhiên thấy tàu bị hỏng, anh ta tắt máy xuống kiểm tra chân vịt, ấy thế mà động cơ tàu tự nhiên hoạt động trở lại, cuốn anh ta vào chân vịt, chết không cả toàn thây.

Từng cái chết bí ẩn dùng rợn, liên tiếp xảy ra đối với dòng họ của anh Quế khiến anh muốn rơi vào trầm cảm, rất nhiều lần anh đến van cầu sư trụ trì, để sư thầy cứu dòng họ mình, nhưng sư thầy chỉ thờ dài mà nói rằng còn chưa bắt được người đàn đội nón kia, thì dòng họ mình vẫn sẽ còn người chết, bởi bà ta chỉ điểm cho lính trùng đến bắt người, bắt mạng.

Dòng họ nhà anh Quế đông người như thế, nhà chùa không tài nào có đủ số lượng bùa chú, ngoài ra ấy không thể lúc nào người ta cũng có thể giữ bùa bên cạnh mình được, cũng sẽ có lúc chểnh mảng, người ta gỡ ra.

Mà vừa gỡ ra thì lại bị bắt mất, sư thầy cũng không biết dùng cách gì để cứu mạng được những người này.


Nghe được điều đó, anh Quế như lâm vào tuyệt vọng, có đôi khi anh nghĩ quẩn, chỉ muốn tự tử chết quách cho xong, nhưng vì bà Đọt, anh mới cắn răng mà sống tiếp, bởi nếu bây giờ anh chết thì sẽ không còn ai lo cho mẹ anh nữa.

Tính nhẩm trên đầu ngón tay thì dòng họ nhà anh Quế đã chết mất tám mạng người, chẳng biết ngày mai khi thức dậy, người tiếp theo phải chết sẽ là ai.

Sư trụ trì cũng rất khổ sở, bởi ông đã hứa với anh Quế mà ông không thực hiện được, suốt những ngày qua ông không thiết tha ăn uống gì, chỉ nhốt mình ở trong phòng, niệm kinh sám hối.

Đêm hôm nay cũng như vậy, đồng hồ đã điểm hơn một giờ sáng nhưng ông vẫn nhập định, vẫn chưa nghỉ ngơi.

Đang nhắm chặt mắt thì mí mắt ông mở ra, bởi ông cảm nhận được có người đang đứng trước cửa phòng mình, người đó khẽ mở cánh cửa phòng của ông, thò đầu vào cười hềnh hệch:- Này lão sư cọ, không mời ta vào à?Lúc này, khuôn mặt vốn đang cau có của ông mới giãn ra, một nụ cười hiếm hoi đã nở trên khuôn mặt của sư trụ trì, ông từ tốn nói:-- Lão Qủy Nhân, rốt cuộc lão cũng xuất hiện, bần tăng chờ lão lâu quá rồi..