Sau Lũy Tre Làng: Phần 2: Mối Thù Ngàn Năm

Chương 17: 17: Ai Ở Trong Đám Khoai Môn






Vừa nghe thầy Quân thông báo xong, tất cả mọi người ngay lập tức hành động.

Nhóm thứ nhất sẽ tiến ra cầu Ruột truy lùng, lấy ông tôi dẫn đầu, nhóm thứ hai tiến vào bãi tha ma làng do thám, bác Mộc sẽ làm trưởng nhóm, nhóm thứ ba thì lấy ông Bình trưởng thôn là nhóm trưởng, dẫn mọi người kiểm tra ở cánh đồng Lên,còn những người khác, sẽ ở lại nhà ông Siu, nếu có chuyện gì xảy ra thì liền tiếp ứng cho những người khác.

Rất nhanh, ba nhóm đã tỏa về ba hướng khác nhau.

Thầy Quân trở lại vị trí cũ, tiếp tục nhắm mắt mà nhập định, còn những người khác thì túm tụm lại với nhau, xôn xao bàn tán cho đỡ sợ.

Cứ ngỡ rằng nhóm phát hiện được tung tích đầu tiên sẽ là nhóm của bác Mộc, vì nói gì thì nói, bãi tha ma làng là nơi nghỉ ngơi của người chết, quanh năm thiếu bóng người, âm khí tích tụ, tất nhiên việc ma quái diễn ra nhiều là điều bình thường.

Nhưng ai ngờ đâu, nhóm do ông Bình trưởng thôn dẫn đầu lại xảy ra biến cố đầu tiên, Trên con đường đất dẫn ra đồng Lên là một nhóm người, tay cầm đèn pin chiếu loạn xạ khắp nơi, dường như họ đang tìm kiếm một thứ gì đấy, lâu lâu lại có tiếng người cất lên:- Có thấy cái gì không?- Tìm được gì không?- Thấy được manh mối gì chưa?Nhưng tất cả câu trả lời đều là không.


Cánh đồng Lên rộng bạt ngàn, ngoài ruộng đồng kéo dài từng khoảnh, các bụi tre, tán cây um tùm giăng khắp nơi, thì thấp thoáng ở đầng xa, ẩn hiện sau bóng tối một đêm mùa Đông lạnh lẽo, là các ngôi mộ vô chủ, nằm rải rác, thấp thoáng, tiêu điều.

Cả nhóm người hì hục vạch từng bụi cây, tìm từng ngọn cỏ, nhưng vẫn chẳng tìm ra được chút thông tin nào.

Lùng sục một hồi lâu, ai cũng mệt mỏi, mà vừa mệt lại vừa lạnh, cứ khoảng vài phút lại có từng đợt gió mùa Đông Bắc kéo về, thổi qua các hàng cây ven đường nghe rì rà, rì rào rồi táp vào da thịt họ.

được vài giọt mồ hôi mới chảy ra trên trán thì đã bị hong khô.

Thấy tình trạng này diễn ra quá lâu, ai cũng lo lắng, người lo âu nhất có lẽ là ông Bình trưởng thôn, ông Tuấn và thầy Quân đã giao trọng trách, nếu không tìm ra được tung tích cái xác của vợ chồng nhà ông Siu thì quả thật chẳng biết phải ăn nói thế nào.

Tìm lâu quá, cuối cùng mọi người đều thấm mệt, dừng lại ở một mô đất ven đường nghỉ ngơi, chẳng ai nói với ai câu nào, người nào người ấy đều mang một gương mặt vô cùng căng thẳng.


Thấy sự việc gấp gáp, có người hiến kế cho ông Bình:- Chú Bình ơi chú Bình, cứ tìm kiểu này mãi cháu thấy không ổn đâu? Chú nhìn xem, cánh đồng Lên rộng lớn như thế này, làm sao mà một nhóm người như chúng ta có thể tìm hết được đây.Ông bình gật đầu, thở dài nói:- Thì cũng biết là vậy, nhưng thầy Quân đã tác phép, tính ra được kiểu gì cũng có xác ông Siu hoặc bà Mộng trốn về nơi này, người ít lực ít, đành chịu, mà cứ kiên nhẫn tìm đi, cho dù tìm hết cả đêm nay, tôi cũng phải truy ra được tung tích của hai người họ, tình làng nghĩa xóm, anh không thấy tội cho cả hai người ấy sao? Mà lúc còn sống, hai người đấy đối xử với mọi người cũng không tệ bạc mà? Sao anh lại bàn lui rồi? Hay cảm thấy lạnh, mệt, chùn lòng hả?Người kia lắc đầu, đưa hai tay lên lắc liên tục, vội vàng mà hồi đáp ông Bình:- Không, cháu làm sao mà có ý nghĩ ấy, hồi ông Siu và bà Mộc còn sống còn cho cháu cả giỏ trứng gà khi mẹ cháu bị bệnh cơ mà.

Ý cháu là bây giờ nhóm ta có chín người thì ta tách làm ba nhóm nhỏ, thầy Quân đã nói rồi, được quyền tách nhóm, làm kiểu gì thì kiểu, chỉ cần nhóm mang số lẻ là được rồi, mà ba, năm, bảy thì đều là số lẻ cả thôi.

Chỉ có cách ấy mới mở rộng được phạm vi tìm kiếm, cũng như tranh thủ được thời gian thôi chú.Được người này hiến kế như vậy, ông Bình nghe cũng có lí, gật gù rồi suy nghĩ đôi chút, cuối cùng thì ông cũng đưa ra quyết định, bây giờ thời gian không chờ người, sự việc thì gấp như cháy nhà, đành phải dùng đến hạ sách này.

Ông Bình gọi mọi người tụ tập xung quanh để bàn chuyện, kể cho họ nghe về kế hoạch đã bàn, mọi người đều cảm thấy hợp lý.

Khi mọi người vẫn còn đang túm tụm lại để thảo luận thì có một tiếng cho tru từ đằng xa vọng lại, tiếng tru vô cùng kéo dài, mang đầy âm hưởng bi thương và thống khổ:- Hú,….ú,…ú,..ú,…Ông Bình nghe được, bật cả người dậy, vừa sợ, vừa mừng, miệng quát lớn:- Nó đấy, đúng là nó rồi, thầy Quân có nói, mấy người này là bị cái tinh chó nó nhập vào, tiếng tru này y hệt thằng Hậu lúc bị trúng tà vậy, các anh có ai nghe được tiếng tru phát ra từ hướng nào không, mau chóng, mau chóng mà đuổi về hướng ấy, nhanh lên ,……Mọi người đang ngồi đều đứng phắt dậy, nhanh chóng mà chạy về phía nơi xuất hiên tiếng chó tru, tiếng chân người rầm rập, từng ánh đèn pin chiếu loạn xạ, nhưng điều mà tất cả mọi người không biết, hiện giờ, nhóm chỉ còn lại tám người, một người khác thì vừa đi vệ sinh, nhưng tâm trí của cả nhóm giờ chỉ tập trung vào tiếng chó tru mà thôi, đâu thèm để ý đến những thứ lặt vặt khác.

Mọi người chạy được một đoạn.


thì nghe được tiếng chó tru ngày càng lớn, biết rằng đã chạy đúng hướng, ai cũng cố gắng di chuyển chân nhanh thêm chút nữa.

Lại nói đến cái người bị cả nhóm bỏ rơi, anh ta vẫn hồn nhiên mà đi vệ sinh, khi quay trở lại được mô đất cũ, thì đã chẳng thấy ai, anh ta ngơ ngác mà nhìn xung quanh, cánh đồng Lên vẫn bị bao trùm bởi bóng tối, từng bóng cây vẫn im lìm , cô độc mà đứng, quá sợ hãi, lại không biết được mọi người đã đi đâu, anh ta đành chạy về nhà ông Siu, báo cho mọi người ở nhà biết được sự việc này.

Trên đường chạy về, anh ta cứ có cảm giác sau lưng mình có một thứ gì đó, vẫn đang lẩn ở trong màn đêm mà theo dõi anh ta từng bước một.

Cái cảm giác ấy ngày càng một rõ ràng, đến mức da gà da vịt anh nổi hết cả lên, linh tính mách bảo rằng có một thứ gì đang theo đuôi mình, thì anh ta ngừng chạy, đứng khựng lại, nhanh chóng quay về phía sau, nhưng chẳng thấy được gì cả, trên con đường đất về làng chỉ có cỏ cây um tùm và bóng đêm như vô tận.

Không còn cách nào khác anh ta lại tiếp tục cắm đầu, cắm cổ mà chạy, vừa chạy được một đoạn thì cái cảm giác ấy lại tiếp tục xuất hiện vô cùng mãnh liệt, vẫn như cũ, anh dừng lại mà hoảng hồn nhìn về phía sau lưng, vẫn chẳng thấy gì.

Sự việc ấy cứ lặp đi lặp lại đến mấy lần, anh ta rất hoảng loạn, trái tim lúc nào cũng bị treo cao, cả tinh thần và thể lực đều bị tra tấn đến cực độ.

Nhưng trời không phụ lòng người, sau bao nhiêu lần bị hù đến mất mật như vậy thì rốt cuộc anh cũng thấy được đằng xa là cái cổng làng mình, lúc này anh dùng tất cả khí lực còn sót lại lao thẳng về phía đấy.


Nhưng vừa mới chạy được vài bước thì anh ta đã phải dừng lại, vì không hiểu sao có ai đó ném gạch về phía anh ta, chỉ cần anh ta tiến thêm một bước là ngay lập tức từ bụi cây ven đường có một viên gạch ném đến, sượt qua đầu mà rơi trước mặt anh.

Anh ta thử vài lần đều bị như vậy, quá tức giận, anh dáo dác nhìn xung quanh, cố tìm được vị trí mà viên gạch được ném ra.

Mà lạ thay hình như kẻ ném ra những viên gạch, đá như cố ý, ném sao mà chỉ khiến những thứ đó bay sượt người anh ta, mà không hề trúng lấy một viên.

Sau vài lần tiến lên, viên gạch được ném ra, thì anh ta cũng phát hiện được chỗ mà người nọ ẩn núp , lúc này trong suy nghĩ của anh ta đó là những người ném đá trêu mình chắc chắn là nhóm người ông Bình, chắc chắn họ đang ẩn núp xung quanh để trêu chọc mình.

Thế là anh ta mạnh dạn nhảy xồ về vị trí viên gạch được ném ra, chỉ tay quát lớn:- Là ai trong đó, bước ra, nhanh không tao đập chết.Lần này không có viên gạch nào được ném ra cả, và cũng chẳng có ai trả lời .Anh ta cứ đứng im giữ nguyên tư thế chỉ tay , cố nhìn vào phía trong bụi rậm.

Một hồi thì từ trong bụi rậm rung rung, rồi từ trong đám lá Môn, có đôi bàn tay xương xẩu đưa ra, vén lá Môn sang hai bên, thò mặt ra cười khằng khặc, khằng khặc rồi mở miệng:- Tao đây, tao đây,…Anh này đang đứng chỉ tay chỉ biết thét lên, sợ đến mức muốn đái ra quần, vì nhận diện được khuôn mặt đó là của ai.

Bà Mộng, trời ơi khuôn mặt của bà Mộng đang nằm xen kẽ giữa đám Khoai Môn, vẫn là khuôn mặt của người chết, da dẻ nhăn nheo, trắng bệch, đôi mắt mở ra toàn lòng trắng, miệng cười ngoác đến tận mang tai, trong miệng chỉ còn sót lại mấy chiếc răng, lưỡi của bà ấy thè ra mà liếm qua liếm lại hai bên mép, cười hềnh hệch ngước nhìn về phía anh ta..