Edit+beta: LQNN203
Tạ Trình đang ở bệnh viện tư nhân cao cấp tốt nhất Uyển Thành, Lâm Âm xuống xe bước vào đại sảnh bệnh viện, không ngờ lại gặp được Cố Du Minh ở đây.
Cố Du Minh nhìn thấy Lâm Âm, trong mắt anh ta lóe lên vẻ kinh ngạc: "Âm Âm, em đến đây tìm anh sao?"
Lâm Âm lạnh lùng liếc mắt nhìn Cố Du Minh: "Không phải."
Cố Du Minh nâng kính trên sống mũi, đôi mắt ảm đạm: "Vậy chính là đến tìm Tạ Trình."
Lâm Âm không nói lời nào, chỉ nhấc chân đi về hướng thang máy.
Cố Du Minh dừng lại trước mặt cô: "Sao em không hỏi anh tại sao lại ở đây, tốt xấu gì chúng ta cũng đã đính hôn trước đó."
Lâm Âm nhìn Cố Du Minh, sắc mặt anh ta tái nhợt, đôi mắt thâm quầng, thiếu ngủ, tinh thần không tốt lắm.
"Tôi đã nói nhiều lần rồi. Chúng ta đã hủy hôn, về sau anh đi con đường Dương quan đạo của anh, tôi đi trên cây cầu độc mộc của tôi, không can thiệp nhau."
"Ngày hôm nay bà còn nói về em, nói nhớ em, em đi gặp bà đi."
Lý do lớn nhất khiến Lâm Âm đính hôn với Cố Du Minh lúc đó là vì sức khỏe của bà nội Cố Du Minh, nếu không thì cô đã không đính hôn sớm như vậy, Lâm Âm cũng không ngạc nhiên khi nghe những lời của Cố Du Minh.
Lâm Âm luôn cho rằng bà cụ Cố là người tốt, sau đó, sự việc giữa Cố Du Minh và Dương Thấm Vũ bại lộ, cô bị người nhà họ Cố bịa đặt là nɠɵạı ŧìиɦ với Tạ Trình, lúc ấy cô mới biết được, người của Cố gia đều là những người có bộ mặt giả nhân giả nghĩa.
"Tôi còn có việc phải làm, sẽ không đi."
Cố Du Minh nhìn Lâm Âm, hơi nhíu mày: "Bà muốn gặp em trước khi mất, em không thể thực hiện được nguyện vọng này sao? Âm Âm, em trước đây là người tốt bụng, làm sao bây giờ lại trở nên như vậy, lạnh nhạt như này không giống em chút nào."
Cố Du Minh: "Ý anh không phải vậy."
Trong khi nói chuyện, Cố Du Minh nhìn Lâm Âm, cô đang mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu đen, áo len trắng và một chiếc khăn quàng cổ màu be, đôi mắt luôn dịu dàng của cô sẽ không bao giờ mỉm cười với anh ta nữa.
"Em trở thành như vậy có phải là bị Tạ Trình dạy hư không?" Cố Du Minh nói, "Anh đã nói với em từ lâu rồi, anh ta không phải là người tốt, cho dù em không chọn anh, em cũng không nên ở bên loại người như anh ta."
Lâm Âm liếc mắt nhìn thời gian, giọng nói lạnh như băng: "Anh còn chuyện gì không, không có chuyện gì nữa thì mời tránh ra, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ."
Lâm Âm nâng mắt nhìn Cố Du Minh: "Anh ở đây châm ngòi ly gián cũng vô dụng, anh ấy là người như thế nào cũng không cần anh phán xét."
Cố Du Minh nhìn bóng lưng của Lâm Âm đã đi xa, nghiến chặt răng, nỗi thống khổ và hối hận trong lòng gần như nhấn chìm anh ta.
Lúc trước cô cũng tin tưởng anh ta như thế này, nhưng bây giờ, sự tin tưởng và tình yêu của cô đều dành cho người đàn ông khác.
Nếu thời gian có thể quay ngược, chắc chắn anh ta sẽ không đến tìm Dương Thấm Vũ vào đêm say xỉn đó và bị chụp ảnh.
Lâm Âm lên thang máy, đi đến khoa nội trú ở tầng chín, tìm phòng mà bố Tạ Trình đang nằm viện, phát hiện không có ai ở đó.
Cô y tá đang dọn phòng, nhìn thấy cô liền hỏi: "Thưa cô, cô đang tìm người à?"
Lâm Âm gật đầu: "Bệnh nhân trong phòng này đâu rồi?" Chủ yếu là muốn hỏi người nhà bệnh nhân.
Cô y tá trả lời: "Ông ấy mất do nhồi máu cơ tim đột ngột, việc cứu chữa không hiệu quả. Gia đình đã liên hệ với nhà tang lễ để đưa người đi rồi."
Thật sự đã qua đời, Lâm Âm không ngờ trong khoảng thời gian ngắn lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Cô nhìn vào bảng tên gắn trên đầu giường, trên đó ghi tên bệnh nhân, Tạ Vân Khai.
Lâm Âm hỏi: "Làm sao bệnh nhân đột nhiên bị nhồi máu cơ tim?"
"Bị con trai ông ấy chọc giận," cô y tá vừa nói vừa lột tấm ga giường cũ ra và đắp một tấm mới, "Mặc dù điều kiện y tế ở đây tốt nhưng ông lão cũng khá đáng thương, già cả, gầy đến chỉ còn da bọc xương, con trai hiếm khi đến, đến cũng không cho sắc mặt tốt."
"Lần này còn hơn nữa, không biết đã nói gì mà khiến người đang sống sờ sờ tức chết," nữ y tá lắc đầu "Anh ta trông đẹp trai như vậy, không ngờ lại là người bất hiếu như vậy."
Cô y tá thay ga trải giường cũ, thấy sổ bệnh án rơi dưới chân, cầm lên xem.
Lâm Âm: "Đưa cho tôi đi, tôi sẽ chuyển cho người nhà bệnh nhân."
Y tá đưa sổ bệnh án cho Lâm Âm, cầm một xấp lớn khăn trải giường và mền đã thay, đi tới cửa lại quay về, nói nhỏ với Lâm Âm, "Cô gái, tìm bạn trai nhớ phải đánh bóng mắt đấy."
Lâm Âm không trả lời, cầm theo bệnh án rồi rời đi.
Cô tìm một chỗ ngồi ở khu nghỉ ngơi của sảnh tầng một rồi ngồi xuống, mở sổ bệnh án ra xem.
Từ năm năm trước, bố của Tạ Trình là Tạ Vân Khai đã phải nhập viện điều trị tại bệnh viện này, nguyên nhân là do teo cơ và yếu cơ, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sinh hoạt, thậm chí không thể đi lại được nên chỉ có thể nằm trên giường.
Lâm Âm đóng hồ sơ bệnh án, nhận được cuộc gọi từ Trợ lý Vương. Trợ lý Vương nói rằng họ đang ở nhà tang lễ, tâm trạng Tạ Trình đang không tốt. Anh ta hỏi cô có thể đến không, anh ta sẽ phái một chiếc xe đến đón cô.
Ngay sau đó, điện thoại của trợ lý Vương bị Tạ Trình giật lấy, giọng của Tạ Trình từ trong ống nghe truyền ra: "Tôi không sao, chuyện ở đây tôi sẽ sớm xử lý."
Lâm Âm kề sát điện thoại bên tai: "Thật là không sao chứ?"
Tạ Trình: "Không sao, tôi và ông ta không có quan hệ nhiều lắm, không buồn bực cũng không khổ sở, còn hận không thể đốt pháo ăn mừng."
Lời này vừa nghe liền không bình thường, Lâm Âm có chút lo lắng: "Nếu không em qua chỗ đó đi."
Giọng Tạ Trình không thể nghi ngờ, trong giọng nói mạnh mẽ dường như có chút cầu xin: "Đừng tới."
Lâm Âm luôn là người hiểu ý người, biết anh phải có lý do của mình mới không cho cô qua: "Được rồi, anh chú ý sức khỏe, có chuyện gì thì gọi điện cho em."
Cúp điện thoại xong, Lâm Âm liền về nhà.
Đoàn múa gần đây đang diễn tập vở kịch múa cổ điển quy mô lớn《 Lý Thanh Chiếu 》, một dự án cấp S+, kéo dài một tiếng mười phút, sẽ được biểu diễn tại nhà hát.
Trong giai đoạn tuyển chọn, Lâm Âm từ trong nhóm đồng nghiệp thể hiện hết tài năng, được nhận vai diễn chính, đóng vai Lý Thanh Chiếu trong vở múa.
Màn múa này rất quan trọng, tất cả mọi người đều tập luyện chăm chỉ, ngay cả Lưu Hiểu Thanh, chú cá muối bị tê liệt cũng chăm chỉ luyện tập.
Bên cạnh Lâm Âm, các vai diễn của Lưu Hiểu Thanh, Chu Phán Phán và Lý Vân Cẩn cũng rất quan trọng, một khi rảnh rỗi bốn người họ liền bị đạo diễn bắt đi tập luyện.
Buổi tối tan làm, Lưu Hiểu Thanh xoa xoa cái cổ đau nhức nhìn Lâm Âm: "Âm Âm, hôm nay cô có chuyện gì vậy, có phải ở nhà có chuyện gì không?"
Lâm Âm đã mắc hai sai lầm trong buổi luyện tập hôm nay, bị đạo diễn xách ra giáo huấn một trận.
Lâm Âm: "Không có gì, tôi sẽ nhanh điều chỉnh lại."
Chu Phán Phán đi tới, nói: "Vì tình mà bị thương? Phụ nữ đó à phải có sự nghiệp của riêng mình. Các mối quan hệ chỉ là mây trôi, kinh nghiệm biểu diễn thực sự nằm trong tay mình."
Lâm Âm nhấc theo ba lô: "Tôi thực sự không sao mà."
Hôm nay tài xế trong nhà đến đón, Lâm Âm lên xe, liền hỏi: "Anh cả hôm nay bận việc sao?"
Tài xế: "Lâm tổng đã đi dự đám tang từ chiều, ở Tạ gia, rất nhiều người đi. Lâm tổng không đi không phù hợp nên đã đến đó và đi bộ đến chỗ tang lễ."
Lâm Âm lấy điện thoại di động ra xem, Tạ Trình không nhắn cho cô tin nhắn nào, mấy ngày nay anh không liên lạc với cô, trợ lý Vương sẽ gọi điện cho cô mỗi ngày để nói với cô về tình hình của Tạ Trình.
Lâm Âm nói với tài xế, "Anh đưa tôi đến tang lễ, vừa lúc đón anh trai tôi, cùng nhau về nhà."
Xe chạy đến một ngôi biệt thự ở lưng chừng núi, dừng lại trước một trong những ngôi nhà.
Trước nhà có rất nhiều ô tô đậu, cửa mở, người ra vào liên tục.
Lâm Âm bước vào sân, liền nhìn thấy linh đường ở sảnh phụ.
Đập vào mắt đầu tiên là tấm di ảnh đen trắng, người trong ảnh rất gầy, gò má nhô cao, đôi môi mím chặt, mặt mày dữ tợn, khiến người ta nhìn thấy không rét mà run.
Trước nhà tang lễ đang đốt một chậu than, một người đàn ông trông giống như quản gia đứng cạnh, nhận lời chia buồn từ khách.
Dựa theo đạo lý, người đứng đó hẳn phải là Tạ Trình, con trai ruột, không nên để người khác làm điều đó. Khách mời phúng viếng xong, ở bên cạnh thì thầm nói Tạ Trình không hiểu quy củ.
Lâm Âm quay đầu nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng của Tạ Trình.
Cô tìm mãi, cuối cùng nhìn thấy Tạ Trình đang đứng dựa vào bức tường phía sau biệt thự, anh mặc một bộ âu phục màu đen, tàn thuốc trên đầu ngón tay lập lòe, nhìn núi rừng xa xa, không biết đang nghĩ gì.
Lâm Âm bước tới, nhẹ nhàng hô lên: "Tạ Trình."
Tạ Trình xoay người, nhìn Lâm Âm, ấn dập tàn thuốc trong tay, ném xuống đất nghiền nghiền, khi lên tiếng giọng nói dày đặc khàn khàn: "Sao em lại ở đây?"
Lâm Âm bước tới, ngẩng đầu nhìn Tạ Trình dưới ánh sáng đèn đường: "Đến gặp anh, không chào đón sao?"
"Không," nghe thấy trong nhà có người khóc, Tạ Trình nhíu mày chán ghét, sau đó sắc mặt trở lại bình thường, trầm mặc nhìn Lâm Âm, "Ở đây có chướng khí, em không nên tới."
"Trên núi lạnh lắm, vào trong nhà đi." Tạ Trình kéo cổ tay Lâm Âm, dẫn cô vào biệt thự.
Tình cờ gặp Lâm Sâm đang tìm kiếm Lâm Âm khắp nơi: "Âm Âm, lại đây."
Lâm Âm không còn cách nào khác quay lại với Lâm Sâm: "Anh cả, anh về trước đi, em về sau."
Lâm Sâm liếc nhìn Tạ Trình với vẻ mặt cảnh giác, nói với Lâm Âm: "Về nhà với anh." Sau đó kéo cô ra khỏi cửa.
Lâm Âm giãy dụa vài cái: "Anh cả, thả em ra."
Lâm Sâm dừng lại, chỉ vào linh đường đang thắp nến, thấp giọng nói: "Thấy hủ tro cốt kia không, bên trong đến tro cốt cũng không có, em biết tại sao không?"
Lâm Âm: "Người đã đi mấy ngày rồi, còn không phải đã hỏa táng rồi sao?"
Lâm Sâm kéo Lâm Âm sang một bên: "Một bảo mẫu của Tạ gia đã báo án, nói rằng Tạ Vân Khai bị Tạ Trình gϊếŧ chết, đồng thời đưa ra bằng chứng cho thấy Tạ Trình đã đánh đập ngược đãi bố ruột của mình. Hiện thi thể của Tạ Vân Khai đã được đưa vào khoa pháp y của Cục Công an, khám nghiệm tử thi."
Lâm Âm lắc đầu: "Không thể nào, Tạ Trình không phải loại người như vậy. Nếu anh ấy thật sự có vấn đề, cảnh sát đã bắt anh ấy từ lâu rồi."
Ngay khi Lâm Âm nói xong, một chiếc xe cảnh sát chạy tới, bốn cảnh sát xuống xe, tìm thấy Tạ Trình, xuất trình giấy tờ tùy thân và lệnh khám xét: "Tạ tiên sinh, phiền anh hợp tác điều tra."
Tạ Trình liếc nhìn Lâm Âm, sau đó nhìn Lâm Sâm, nghiêm nghị nói: "Đưa cô ấy đi."
Nói xong, cảnh sát tới tìm chứng cứ tiến vào cửa phòng khách.
*****
Tác giả có điều muốn nói:
Xin cảm ơn tất cả các bạn, xin cúi đầu cảm ơn!