Edit+beta: LQNN203
Tạ Trình liếc mắt nhìn Lâm Âm, đi qua một bên nghe điện thoại, quay lại nói với Lâm Âm: "Tôi có một người bạn đang ăn cơm ở đây, tôi đi rồi sẽ về ngay."
Lâm Âm ngoan ngoãn gật đầu: "Vậy em gọi đồ ăn trước, anh phải về sớm, nếu không em ăn sạch đồ ăn anh phải ăn đồ thừa đấy."
Tạ Trình khẽ câu môi cười: "Tôi thích ăn đồ ăn thừa."
Anh bước tới cửa, quay đầu lại nhìn cô, giọng điệu mờ ám bỏ thêm hai chữ: "Của em."
Nói xong liền mở cửa đi ra ngoài.
Tạ Trình đẩy cửa một phòng bao cách đó không xa, nhìn thấy Lâm Sâm ngồi ở bàn đang uống trà, bước lên phía trước gọi một tiếng: "Anh cả."
Lâm Sâm liếc mắt nhìn Tạ Trình, vẻ mặt hơi bình tĩnh: "Đừng gọi bậy."
Tạ Trình ngồi đối diện với Lâm Sâm, nghĩ đến, mấy năm nay anh và Lâm Sâm đã có rất nhiều va chạm trong kinh doanh, Lâm Sâm biết rõ anh là loại người như thế nào.
Tạ Trình nhìn Lâm Sâm, lúc trước luôn tỏ vẻ kiêu căng ngạo mạn, bây giờ không còn tựa vào lưng ghế giống như trước như là không xương nữa, anh ngồi thẳng lưng, thậm chí còn chỉnh lại cổ áo sơ mi: "Vừa rồi anh nhìn thấy tụi em rồi?"
Lâm Sâm cầm tách trà nhỏ trên bàn lên, uống cạn một hơi rồi đặt lên bàn: "Cậu đã dạy hư em gái tôi. Trước đây em ấy chưa từng nói dối, nhìn thấy tôi như ngày hôm nay cũng sẽ không trốn tránh."
Lâm Sâm nhìn Tạ Trình với vẻ mặt cảnh giác: "Cậu đã làm gì em ấy, lừa em ấy bằng những lời nịnh nọt của cậu?"
Tạ Trình đứng dậy rót một chén trà cho Lâm Sâm, Lâm Sâm chế nhạo: "Phiền Tạ tổng rồi."
Lâm Sâm nhìn Tạ Trình: "Bất kể lúc trước cậu đã làm gì với Âm Âm, từ nay về sau, cậu không được gặp em ấy nữa."
Tạ Trình thành khẩn nói: "Nếu anh cảm thấy chỗ nào em làm không tốt, em có thể thay đổi, anh cả."
"Đừng gọi tôi như vậy," Lâm Sâm nói, "Cậu và Âm Âm không thích hợp. Tôi sẽ không đồng ý."
Tạ Trình: "Chỗ nào không thích hợp, em sẽ thay đổi."
Lâm Sâm nhìn Tạ Trình, thật khó để đại ma đầu luôn kiêu ngạo nói ra lời như vậy.
Lâm Sâm lấy điện thoại di động ra, phát đoạn video Lâm Âm gặp tên côn đồ ở con hẻm gần Thành giải trí: "Người này là cậu sao?"
Tạ Trình cau mày: "Sao anh lại có đoạn phim này?" Vừa nói anh vừa nhìn cô gái đang cuộn tròn trong góc bị che đầu.
Lâm Sâm gật đầu: "Đúng vậy."
Tạ Trình không ngờ rằng đó chính là cô gái mà anh đã tìm kiếm suốt bảy năm. Bàn tay đặt bên người của anh hơi nắm chặt: "Nếu em biết đó là cô ấy."
Lâm Sâm: "Cậu sẽ làm gì?"
Tạ Trình nhìn tên côn đồ đang hấp hối trong video, đôi mắt híp lại nguy hiểm: "Em sẽ gϊếŧ hắn."
Lâm Sâm cất điện thoại đi: "Đó là lý do tại sao tôi không đồng ý việc Âm Âm ở bên cậu."
Tạ Trình không nói chuyện, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc.
Lâm Sâm tiếp tục: "Cậu thích đánh nhau với người khác từ khi còn là một đứa trẻ, từ tiểu học đến trung học, mấy năm nay cậu thường xuyên gặp bác sĩ tâm lý. Cậu có một mức độ vấn đề tâm lý nhất định, trong đó có bạo lực, tôi nói đúng không?"
Tạ Trình rút ra một điếu thuốc và châm lửa.
Lâm Sâm: "Âm Âm là một tay tôi nuôi lớn, nói là em gái hay con gái cũng không khác gì nhau, cậu có nghĩ rằng tôi có thể yên tâm giao con bé cho một người như cậu không?"
...
Lâm Âm gọi đồ ăn xong, đợi Tạ Trình thật lâu nhưng không thấy anh tới, chính mình ăn một chút lót bụng trước, nghe thấy tiếng gõ cửa liền quay đầu lại nhìn.
Nhìn thấy người đi vào là Lâm Sâm: "Anh cả, sao anh lại tới đây, Tạ Trình đâu?"
Lâm Sâm tiến lên, đem Lâm Âm kéo đi: "Về nhà trước."
Lâm Âm nhìn quanh không thấy Tạ Trình, cô muốn lấy điện thoại ra gọi cho Tạ Trình, nhưng bị Lâm Sâm cúp máy. Sau khi lên xe của Lâm Sâm, Lâm Âm nhìn thấy Tạ Trình đang đứng bên cửa sổ trên tầng hai của nhà hàng.
Anh lắc điện thoại, ra hiệu cho cô về đến nhà liên lạc với anh.
Khi về đến nhà, Lâm Âm đã cãi nhau với Lâm Sâm và nhốt mình trong phòng, một lúc sau, cô nhận được cuộc gọi từ Tạ Trình.
Tạ Trình không đề cập đến nội dung cuộc trò chuyện của Lâm Sâm với anh trong phòng bao, giống như một sự né tránh trong tiềm thức.
Mấy ngày sau, Lâm Âm đi làm đều có người đưa đón, buổi sáng Lâm Sâm đưa cô đi làm, buổi tối tài xế trong nhà tới đón cô, thỉnh thoảng là Lâm Du.
Tạ Trình sẽ giữa trưa đến tìm Lâm Âm ăn trưa, cho dù mỗi ngày anh bận rộn như thế nào, anh nhất định sẽ dành thời gian buổi trưa ra.
Ba ngày sau, vào ngày cuối cùng của tháng mười hai, buổi tối bảy giờ rưỡi, Lâm Âm đặt đũa xuống sau bữa ăn: "Anh hai, dự báo thời tiết nói tối hôm nay sẽ có tuyết rơi."
"Thật sao?" Lâm Du lấy điện thoại ra xem, "Là thật. Không biết có rơi thật không, Uyển Thành đã nhiều năm không có tuyết rồi."
"Em nghe nói nếu hẹn một cô gái ra ngoài khi trời có tuyết, khả năng tỏ tình thành công sẽ cao hơn rất nhiều," Lâm Âm nhìn Lâm Du, "Không phải anh đang theo đuổi chị Tiểu Lị sao? Nếu hôm nay anh tỏ tình, chị ấy chắc chắn sẽ đồng ý với anh."
Lâm Du suy nghĩ một chút: "Không được, anh không tin tưởng em."
Anh luôn nhớ rõ bảy năm trước, Lâm Sâm đi công tác bảo anh chăm sóc cho Lâm Âm, vì ra ngoài hẹn hò với một cô gái, anh không trông chừng người, cho nên Lâm Âm mới gặp đồ chó Tạ Trình kia, cô còn bị tai nạn xe.
Lâm Âm vung tay lên thề: "Em hứa sẽ không ra khỏi nhà, cũng không nói cho anh cả biết anh đã ra ngoài."
Lâm Du: "Không được, hôm nay anh sẽ không đi ra ngoài."
"Vậy được rồi, anh cứ đợi những người đàn ông khác hẹn chị Tiểu Lị ra ngoài tỏ tình đi," Lâm Âm liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, "Có vẻ như trời sắp có tuyết rồi."
Cô đứng dậy đi lên lầu, nói: "Em tập múa xong sẽ đi ngủ."
Lâm Du nhìn Lâm Âm thay quần áo đi vào phòng múa, lại nhìn cô từ phòng múa đi ra, trở về phòng mình.
Cho đến chín giờ tối, Lâm Du bất chấp cái lạnh gay gắt đi ra khỏi phòng khách, đứng ở trong sân nhìn lên cửa sổ phòng Lâm Âm, thấy đèn trong phòng cô đã tắt, anh liền trở về phòng mình, mặc một bộ quần áo đẹp nhất, cầm chìa khóa xe, lặng lẽ đi ra khỏi cửa.
Lâm Âm đứng bên cửa sổ, nhìn xe Lâm Du lái đi, lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Tạ Trình: "Anh hai em ra ngoài rồi."
Nửa giờ sau, Lâm Âm nhìn thấy xe của Tạ Trình từ xa tới, đậu bên cửa biệt thự.
Tuyết đã rơi, bông tuyết lần lượt đung đưa, khi đi ngang qua ngọn đèn đường dường như tỏa sáng, trong vắt, tựa như một đóa hoa trắng tinh.
Cô lặng lẽ xuống lầu đi ra khỏi cổng biệt thự, trên người mặc chiếc áo khoác dày dặn mà lần trước ở Bắc Kinh mặc, kiểu áo đôi.
Lâm Âm ngồi vào ghế phụ: "Hôm nay tuyết rơi, em mặc cái này để giữ ấm."
Tạ Trình quay đầu lại liếc nhìn băng ghế sau, nhếch môi cười: "Tôi cũng mặc cái này."
Trong xe bật điều hòa, mặc áo khoác quá nóng, Lâm Âm cởϊ áσ khoác ra, đặt cùng với Tạ Trình ở ghế sau.
"Sinh nhật vui vẻ," Lâm Âm đưa hộp quà cho Tạ Trình, "Hy vọng anh thích."
Hộp quà màu lam sẫm đích viền vàng buộc bằng ruy băng màu đen, Tạ Trình cầm lấy, không nặng, ghé vào lỗ tai mình lắc lắc, nhưng không nghe được thanh âm: "Gì vậy?"
Anh không ngờ cô biết sinh nhật anh, lại còn chuẩn bị quà sinh nhật cho anh.
Lâm Âm mong đợi nhìn Tạ Trình: "Mở ra xem sẽ biết."
Đôi mắt cô sáng rực và đầy mong đợi, như thể cô là người mở món quà.
Tạ Trình chống lại du͙ƈ vọиɠ muốn ôm cô vào lòng một cách mãnh liệt, ngón tay mảnh khảnh nhấc dải ruy băng đen lên, mở hộp quà ra, thấy bên trong có một đôi găng tay đấm bốc màu đen.
Đèn trong xe mờ mịt, anh nghe thấy giọng mình hơi run không thể phát hiện: "Sao em lại tặng tôi cái này?"
Lâm Sâm tám phần có lẽ đã cho cô xem đoạn video giám sát, cô chẳng lẽ không sợ sao, anh bạo lực như vậy, giống như ma quỷ.
Lông mi như lông quạ của Lâm Âm khẽ nhướng lên, một đôi má lúm nho nhỏ ngọt ngào bên môi, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại: "Bởi vì dáng vẻ anh bảo vệ em rất đẹp trai."