92. Chương 92.
Lương Sở Lâm nói ra lời từ tận đáy lòng:
"Lương Lương ca thật lợi hại."
Đâu chỉ là lợi hại không thôi, chỉ phân tích một chút là có thể biết, hơn hai vạn phiếu, tính toàn bộ nữ sinh trong trường cũng không thể đủ được, dù cho có tính cả acc phụ đi chăng nữa, vẫn không thể thiếu được sự hỗ trợ của hầu hết nam sinh trong trường, từ đây có thể thấy được độ nổi tiếng của Vưu Lương Hành không chỉ trong nữ sinh mà còn trong cả nam sinh.
Này thì có gì lợi hại, quả thực..... phiền muốn chết, vừa nghĩ tới đây Khang Thánh Triết lập tức không muốn ăn uống gì nữa.
Mà Lương Sở Lâm lại không nghĩ nhiều tới vậy, chỉ ngưỡng mộ người kia vì được bình chọn với số phiếu chất cao như núi, ngoài sự kinh ngạc lúc đầu ra thì từ trong thâm tâm đều là sự bội phục, vốn dĩ trước kia hắn đã sùng bái Vưu Lương Hành, giờ càng thêm cao hứng còn chụp lại màn hình để lưu giữ lại, sau khi vui vẻ cất giữ mới lướt xuống phía dưới.
"Cậu vậy mà được xếp thứ 2."
Lương Sở Lâm nhíu mày, tiếp tục thì thầm:
"2382 phiếu, kém Lương Lương ca một số 0 nha, chẹp, cậu kém xa so với Lương Lương ca....""
Bỗng nhiên, Lương Sở Lâm khựng lại, kịp thời ngừng câu chuyện lại, vốn dĩ hắn đang định cười nhạo Khang Thánh Triết nhưng lướt qua bảng bình chọn, hắn nhìn thấy thứ tự của mình xếp thứ 8, số phiếu còn không bằng 3/4 so với Khang Thánh Triết, chỉ miễn miễn cưỡng cưỡng đạt 500 phiếu, tức khắc sắc mặt sầu khổ, không muốn nói chuyện.
Hắn không nói, mà Khang Thánh Triết vốn cũng không nghe, sau khi dọn dẹp lại khay đồ ăn, thừa dịp trời tối hắn nhấc chân chạy mất.
Lương Sở Lâm gọi cũng không gọi được hắn:
"Cậu đi đâu vậy, chút nữa lớp còn có việc đó!"
Thanh âm của Khang Thánh Triết từ xa xa vọng lại:
"Cậu làm thay tôi."
"Tôi thay cậu cái quỷ gì! Tự cậu....."
Thanh âm của hắn chưa rơi xuống hết, người kia đã sớm chạy không còn ảnh, Lương Sở Lâm nghẹn lại, nửa ngày sau không thể phát ra lời, tới khi phản ứng lại thì chỉ có thể dậm chân mắng chửi người:
"Khang Thánh Triết rác rưởi! Đại hỗn đản ngu ngốc!!!"
***
Đã một ngày không gặp Vưu Lương Hành, Khang Thánh Triết không tìm hắn nói chuyện trên WeChat mà chạy thẳng về ký túc xá, nếu tính thời gian thì Vưu Lương Hành hẳn là vẫn còn đang ở trường chưa về chung cư,
Hắn nhanh chóng đi lên cầu thang, tới cửa ký túc thấy phòng không khóa cửa, Khang Thánh Triết mới yên tâm thở dài nhẹ nhõm. Quả nhiên, Lương Lương đang ở đây.
Đẩy cửa vào phòng, vốn dĩ những ý nghĩ trong đầu hắn đang lung tung rối loạn bay múa tứ tung, trong đó hầu hết đều là vị dấm, nhưng vừa vào phòng, bàn trước bàn sau đều không có người, Liêu Túc không ở đây, còn Vưu Lương Hành thì đang nằm trên giường, tựa như đã ngủ say.
Đối với người làm việc và nghỉ ngơi cực kỳ quy luật như Vưu Lương Hành thì lúc này ngủ quả thực mà nói thì khó có được, Khang Thánh Triết sửng sốt, vứt bỏ toàn bộ những suy nghĩ lung tung trong đầu, hắn sợ Vưu Lương Hành không khỏe.
Hắn duỗi tay thử xem nhiệt độ cơ thể của Vưu Lương Hành, rồi lại xác định thần sắc trên mặt Vưu Lương Hành không có chút đau đớn hay thân thể không khỏe, lúc này mới miễn cưỡng yên lòng.
Còn may thật sự chỉ là ngủ thôi.
"Làm tôi sợ muốn chết...."
Sau khi sợ bóng sợ gió một hồi, sự kinh hách đi qua, trong lòng Khang Thánh Triết lại dâng lên một nỗi bất đắc dĩ, người này, một mình ở trong ký túc xá ngủ như vậy, chỉ sợ nhất định là quá mệt mỏi đi.
Nghĩ tới đây, hắn có chút đau lòng, nhìn chằm chằm khuôn mặt khi ngủ của người kia, những khó chịu trước khi vào phòng đã biến mất sạch sẽ.
Không có biện pháp nha, vừa nhìn thấy gương mặt Lương Lương, trong lòng hắn tựa như bị cào ngứa, nào có công phu để ý những cơn giận không đâu kia nữa, hắn phát huy tác dụng của cái chiều cao hơn 2 mét của mình, đặt cằm lên giường ngủ của Vưu Lương Hành, khuôn mặt của Lương Lương gần ngay trong gang tấc, hắn nhịn không được mà bưng mặt nói:
"Tại sao anh lại soái tới như vậy....."
Đúng rồi, quá soái, quá soái đi, vốn dĩ hắn còn không nhận thấy được chút nguy cơ nào, nhưng qua chuyện hôm nay, trong đầu hắn đã gióng lên hồi chuông cảnh báo, như vừa rồi, Lương Sở Lâm chỉ nhìn thấy Vưu Lương Hành có hơn hai vạn fans, còn hắn chỉ nhìn thấy hắn có hơn hai vạn tình địch.
Tình địch, chẳng phân biệt là nam hay nữ, còn hơn hai vạn người a!
Nguy cơ lớn như vậy, khó trách tính cách lười biếng như hắn nhất thời cũng thấy nóng nảy.... Quả thực khẩn trương muốn chết.
Bên ngoài có nhiều tình địch như vậy, mà bên trong quan hệ của hắn và Lương Lương vẫn trước sau như một, lần trước thử cũng không thấy được kết quả cuối cùng, Khang Thánh Triết cảm thấy hối hận sâu sắc vì sự do dự của mình.
Sớm biết như này, dứt khoát chính diện......
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, nhìn thái độ của Lương Lương đối với hắn cũng không phải vô tình, nếu là một người nam sinh khác, ai sẽ chiếu cố lại nhường nhịn hắn như vậy, giúp hắn tìm phòng ở, còn cho hắn nằm cùng trên một chiếc giường, phân tích từng điều từng điều, hắn hẳn là còn hy vọng đúng không.
Tâm Khang Thánh Triết trở nên xao động, khuôn mặt Vưu Lương Hành ở ngay trong gang tấc, hắn vươn tay chạm vào lông mi của người kia, lại nhẹ nhàng cẩn thận chọc chọc lên cánh môi của Vưu Lương Hành, độ ấm từ cánh môi truyền tới làm hắn mê muội, giữa bốn bề vắng lặng, thiên thời địa lợi, hắn lấy hết can đảm, duỗi đầu to về phía trước, hôn lên.
***
Giấc ngủ của Vưu Lương Hành không quá sâu, nhưng lại cực kỳ mơ hồ, trong lúc ngủ, hắn luôn cảm thấy có thứ gì đó đang trộm nhìn mặt hắn, thực không được tự nhiên.
Có thể là do hàng năm rèn luyện, thân thể của hắn phản ứng nhanh hơn tư duy, khi bóng ma kia đánh úp lại, hắn chợt thoát ra khỏi cơn mơ ngủ, vung một quyền ra....
Nắm tay đánh vào thứ gì đó rất cứng, tay hắn hơi hơi đau đớn, người đánh đã đau như vậy rồi thì người bị đánh còn đau như nào, Vưu Lương Hành mê mang đỡ trán, mất hai giây để tỉnh táo lại, sau đó hắn nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy kẻ thân cao hai mét kia đang che miệng ngồi xổm co ro một đống trên mặt đất, hai bả vai phát run lên, bộ dạng cực kỳ đáng thương.
Vưu Lương Hành nheo mắt, trong lòng yên lặng thở dài: Biết ngay là hắn mà.
Vốn tính toán không thèm để ý tới người kia, nhưng qua vài giây, Khang Thánh Triết vẫn không nhúc nhích ngồi xổm trên mặt đất, Vưu Lương Hành nhíu mày nói:
"Diễn thế đủ chưa."
Khang Thánh Triết che miệng, một lúc lâu sau cũng không thể nói ra lời, tim Vưu Lương Hành đập nhanh một nhịp, vội vàng xuống dưới giường tầng, hỏi:
"Cậu, không sao chứ."
Vừa rồi, vung tay phản xạ có điều kiện, lực tay không biết sâu cạn, cho nên giờ phút này, Vưu Lương Hành mới hoảng hốt, sợ hãi, có lẽ là do biểu tình lo lắng và nghiêm túc quá mức của hắn, kẻ ôm miệng còn muốn rầm rì ăn vạ trong chốc lát, tức khắc thu liễm lại biểu tình đau đớn trả lời:
"Tôi không có việc gì."
Ngoài miệng nói không có việc gì, nhưng tay hắn lại vô ý thức che miệng, Vưu Lương Hành duỗi tay kéo ra, Khang Thánh Triết không tình nguyện lộ ra khóe miệng sưng đỏ, sau đó, còn quay đầu phun ra một búng nước miếng kèm tơ máu.
Tơ máu trộn lẫn không thể giả được, Vưu Lương Hành thất kinh, sắc mặt đại biến, tuy rằng lời nói của Khang Thánh Triết không được rõ ràng, nhưng nhìn biểu tình của Vưu Lương Hành, trước khi lo lắng cho bản thân mình hắn vội vàng lựa chọn nói:
"Lương Lương, tôi không có việc gì, chỉ là bị trầy chút da trong miệng."
Sắc mặt Vưu Lương Hành đọng lại, nửa tin nửa ngờ, Khanh Thánh Triết luôn mãi lắc đầu, bảo đảm:
"Thật không có việc gì mà."
Lúc đầu Vưu Lương Hành không tỉnh táo, hiện tại lại tự buồn bực mình loạn vung tay, tuy rằng không phải cố ý nhưng nếu thật sự đả thương Khang Thánh Triết, hắn.....
"Thật sự không có việc gì sao?"
Khang Thánh Triết cắm chặt miệng, lắc đầu.
Mình là người đánh, Vưu Lương Hành không an tâm:
"Không được, đi tới phòng y tế."
Khang Thánh Triết lại không kiên trì nữa, nhưng mới đi được vài bước, hắn chợt khựng lại, sắc mặt rất phức tạp.
Vưu Lương Hành vội la lên:
"Làm sao vậy?"
Khang Thánh Triết ú ớ nói:
"Chờ... chờ một chút, tôi,... tôi thấy có chút không thích hợp."
Vừa dứt lời, Khang Thánh Triết cong lưng, há mồm, đầu lưỡi dò xét rồi đẩy ra một chiếc răng hoàn chỉnh còn dính tơ máu lên lòng bàn tay.
Vưu Lương Hành: "....."
Khang Thánh Triết: "....."