113. Chương 113.
Kỹ thuật chơi bóng của khoa thể dục vốn đã là bậc nhất, cố tình ý thức cạnh tranh còn cực kỳ mạnh mẽ, người nào người nấy háo thắng hơn cả Khang Thánh Triết, điều này có ý nghĩa là mặc kệ đối thủ là ai, bọn họ đều không lưu tình, nghiền áp hết. Cho nên, khoa nào gặp phải khoa thể dục, thì về cơ bản là bị loại.
Là ai thì mặt cũng tái mét thôi.
Vưu Lương Hành nhíu mày, Liêu Túc nhún vai bĩu môi nói:
"Thể năng tốt không phải lỗi của chúng tôi nha, chúng tôi chỉ muốn chơi cùng với các bạn nhỏ khác mà thôi."
Vưu Lương Hành: "....." Thôi đi.
Các người muốn chơi với người khác, nhưng đâu biết người khác có muốn chơi với các người hay không a?
Trong lúc hai người nói chuyện, những tiếng bước chân trên sân bóng càng trở nên vội vàng dồn dập, thanh âm nóng nảy của Khang Thánh Triết vang lên, không thể che dấu được sự bực bội:
"Ném bóng cho tôi!!!"
Quả bóng vẽ một đường trong không trung, Khanh Thánh Triết nhảy lên nhận lấy nó trong tay, cánh tay hắn nhanh chóng đẩy bóng lên, ném bóng về phía bảng rổ nhưng quả bóng kia mới chỉ rời tay thì đã bị một thân ảnh cao lớn chặn lại trên không trung.
Bộp một tiếng rất lớn, quả bóng bị chặn lại rơi xuống mặt đất, lăn ra ngoài.
Trọng tài thổi một hồi còi nghỉ giữa hiệp kết thúc nửa đầu trận đấu, Vưu Lương Hành hình tỷ số: 5 - 28.
Tỷ số nghiêng hoàn toàn về khoa thể dục.
Quần chúng vây xem héo héo, những nữ sinh tới cổ vũ khoa văn học bắt đầu nhỏ giọng nghị luận:
"Lại không thể đưa bóng vào rổ."
"Khoa thể dục quá mạnh, Khang Thánh Triết hoàn toàn không có cơ hội ném rổ, đây đã là lần thứ 10 rồi."
"Haizzz... cũng đã thay người 2 lần rồi, nhưng không có biện pháp, căn bản không thể thi đấu được, tốc độ của đối phương quá nhanh, không thể đuổi kịp."
Khang Thánh Triết tựa như vừa được vớt ra từ trong nước, cả người toàn là nhiệt khí, hắn cũng không chú ý được Vưu Lương Hành có mặt trong đám người bên ngoài, chỉ chống tay vào đầu gối thở dốc.
Có người hỏi hắn: "Có sao không."
Khang Thánh Triết lắc đầu, không thấy rõ biểu tình trên khuôn mặt.
Vài phút sau, trận đấu lại được bắt đầu, Khang Thánh Triết lần thứ 2 lên sân khấu. Cho dù là người khoa thể dục cũng không khỏi bàn tán:
"Ta XX, người khổng lồ vẫn ở lại."
"Ở thì ở, vừa lúc đấu thôi."
Vưu Lương Hành làm lơ những âm thanh của đám người chung quanh, hắn hỏi:
"Cậu ấy chơi bao lâu rồi?"
Liêu Túc nghĩ nghĩ, nói: "Không lâu lắm, mới chỉ chơi một hiệp,"
"Một hiệp = 10 phút" đối với Liêu Túc người thường xuyên luyện tập thể lực, chạy điền kinh mà nói thì không tiêu hao quá nhiều thể lực, nhưng đối với những người của khoa văn học đặc biệt là Khang Thánh Triết người không thích vận động thì thể lực hiện giờ đã chạm đáy.
Mà đối thủ lại là khoa thể dục, tiết tấu thi đấu nhanh hơn bình thường rất nhiều, Khang Thánh Triết có thể kiên trì đến bây giờ đã là khó có được. Hơn nữa, người kia rõ ràng là muốn đích thân tham gia thi đấu nửa trận sau.
"Chuyền bóng! Chuyền bóng!"
"Làm gì đó! Nhanh chạy đi!"
"Đừng thất thần! Nhìn chằm chằm, kèm chặt vào!"
Nhìn chung thế cục trong sân bây giờ chính là khí thế cùng thể lực của khoa văn học đã tiêu hoa hầu như không còn, người duy nhất có thể ghi điểm là Khang Thánh Triết với những đường bóng 3 điểm, trong hiệp 3 khoa thể dục đã cho 3 người kèm chặt hắn.
Bị 3 gã đô con cao từ 1m8 đến 1m9 vây quanh, Khang Thánh Triết bị khóa chặt đến nỗi hết hiệp 3 mà không có cơ hội chạm một lần vào quả bóng.
Điểm số không ngừng thay đổi: 5 - 34, 5 - 38, 7 - 42, 7 - 50.
Kết quả đã sớm thấy rõ.
Biểu tình của Liêu Túc vừa có chút vui mừng lại mang chút xin lỗi:
"Đám học đệ này cũng không biết hạ thủ lưu tình gì cả, cho người ta 1, 2 quả cũng có chết ai đâu, thi đấu như vậy sang năm chẳng phải lại bị cấm đoán hay sao."
Tầm mắt Vưu Lương Hành nhìn chằm chằm vào Khang Thánh Triết, người nọ tóc tai rối tung, mặt mày đỏ bừng do vận động quá mức, thần thái mờ mịt, nhưng giờ phút này cặp mắt xinh đẹp kia lại hàm chứa sự nghiêm túc mà trước nay chưa từng có, trong sự nghiêm túc kia còn mang theo chút hung ác, dọa người.
Đây chính là bộ dạng nghiêm túc chân chính của Khang Thánh Triết.
Lần đầu tiên Vưu Lương Hành nhìn thấy.
Thời gian thi đấu chỉ còn 5 phút, cuối cùng tiết tấu trong sân cũng chậm lại, khoa văn học đã không còn ý chí chiến đấu, mọi người chỉ uể oải chạy theo, không hề tranh bóng hay truyền bóng nữa.
Bóng ở trong tay đối phương, người kia trực tiếp ném rổ từ xa, quả bóng màu cam vàng nện vào vành rổ bắn lên giữa không trung, một cánh tay thật dài vươn lên giữa không trung, mãnh mẽ đẩy về phía sân của khoa thể dục.
Cùng thời khắc đó, Khang Thánh Triết hô:
"Nhanh, đón lấy, ném đi!!!"
Ai cũng không nghĩ tới, người vẫn luôn bị kèm chặt ở giữa sân lại chạy về dưới rổ để tranh bóng, từ trước tới này Khang Thánh Triết luôn chấp hành đúng và đủ phân công, chỉ ném 3 điểm, tuyệt đối không làm những việc tiêu hao thể lực như nhảy tới nhảy lui đoạt rebound.
Đường truyền của Khang Thánh Triết tạo cơ hội đưa bóng đến ngay trước mặt vị học trưởng kia, hắn lập tức nhận bóng rồi nhảy lên, một đường cong xinh đẹp nhẹ nhàng vẽ trên không trung.
Vào!!!!
Điểm cho khoa văn học.
Tuy rằng thắng bại đã rõ ràng, nhưng dưới nghịch cảnh như vậy, mà khoa văn học vẫn cố gắng ghi điểm làm cho đám người cổ vũ la hét kích động vỗ tay.
"Tốt!!!"
Trong vòng bốn phút cuối, Khang Thánh Triết ỷ vào chiều cao đã tranh được 3 lần rebound, người tranh đoạt dưới rổ rất nhiều, không tránh được va chạm, nhưng hắn không lui một bước, cuối cùng dùng toàn bộ sức lực để cướp đoạt lấy bóng.
Quả bóng bị Khang Thánh Triết ôm chặt trong ngực, khi cả người lẫn bóng rơi xuống đất, mồ hôi cũng rơi như mưa xuống theo, cuối cùng, một tiếng còi xuyên qua không khí lan ra khắp sân bóng, trọng tài giơ tay lên, kết thúc thi đấu.
Thua rồi.
Sân bóng không hề có tiếng hoan hô nào mà ngược lại lâm vào một mảnh yên tĩnh.
Đội trưởng đội bóng khoa văn học bắt tay với khoa thể dục, đám nữ sinh đứng ngoài sân nhìn nhau rồi vội vàng đưa nước đưa khăn cho đồng đội của mình, chân thành nói:
"Vất vả quá, mọi người thật sự đã chơi rất tốt."
Khang Thánh Triết nhận khăn lông, nhưng không lau mồ hôi, hắn trùm khăn lên đầu, ngã người ngồi xuống đất, sau đó, vừa thở dốc vừa vùi mặt sâu xuống.
Đội trưởng đội bóng khoa văn học có chút chua xót, cũng ngồi xổm xuống bên người Khang Thánh Triết, vỗ bả vai hắn:
"Không sao, Khang Thánh Triết, không sao hết."
Những người khác cũng nói: "Nghe thấy chưa, không sao hết, đứng lên, đứng lên, chúng ta tìm nơi nào đó mát mẻ chút để nghỉ ngơi."
Nhưng mà người này vẫn ngồi dưới đất, không nhúc nhích, hắn rầu rĩ nói:
"Đừng động vào tôi."
Lúc này Liêu Túc đứng ở xa theo dõi mới cảm thấy hụt hẫng:
"Không phải chứ, đám nhãi con kia không phải đánh cho K thần của tôi héo luôn đi, thật quá mức."
Vưu Lương Hành liếc nhìn Liêu Túc một cái, không rảnh phản ứng lại, hắn nhìn Khang Thánh Triết hồi lâu mới đi qua. Trên sân thể dục vốn không có bao nhiêu người chú ý tới Vưu Lương Hành, hiện giờ hắn đi ra, mọi người chung quanh mới sửng sốt bừng tỉnh, bất tri bất giác lui về sau nhường đường cho hắn.
Vưu Lương Hành đi đến trước mặt Khang Thánh Triết, người kia vẫn co ro ngồi một đống không hề phản ứng lại, Vưu Lương Hành chỉ có thể thở dài, ngồi xổm xuống, gọi người trước mắt:
"Khang Thánh Triết."
Bả vai của Khang Thánh Triết run lên, không ngẩng đầu.
Vưu Lương Hành lại nói: "Khang Thánh Triết."
Thanh âm rõ ràng như thế, còn lặp lại hai lần, hiển nhiên không phải ảo giác của mình, Khang Thánh Triết run rẩy, chậm rãi ngẩng đầu lên. Là đôi mắt xinh đẹp của Lương Lương, là khuôn mặt anh tuấn của Lương Lương, là khí chất nổi bật của Lương Lương, chỉ thiếu chữ viết trên mặt: Đây là bản nhân.
Đột nhiên Khang Thánh Triết mím chặt miệng, đôi mắt đỏ lên, lông mi thật dài nhấp nháy, làn thu thủy đảo quanh hốc mắt.
"Lương Lương...."
Bộp một tiếng, Vưu Lương Hành cho hắn một cái tát.
Khang Thánh Triết: "....."
Lực tay không nặng nhưng hiệu quả mang lại rất mãnh liệt, Khang Thánh Triết ngây ngốc, những lời còn muốn nói bị đánh nghẹn lại.
Khang Thánh Triết: "..... Sao lại đánh tôi."
Vưu Lương Hành cũng không biết vì sao đột nhiên mình lại ra tay đánh người này, ngoài mặt vô biểu tình nhưng bàn tay đã run lên, không thể nói rõ vì sao lại vậy, hắn vừa thấy Khang Thánh Triết muốn khóc thì chân tay luống cuống, vì quá mức luống cuống cho nên mới vung tay đánh một cái.
"...... Tôi sợ cậu khóc."
Khang Thánh Triết: "Sợ tôi khóc cho nên mới đánh tôi sao?"
"..... Lương Lương, phương thức an ủi của anh thật đặc thù."
Vưu Lương Hành không thể trả lời cho nên chỉ có thể hỏi:
"Còn muốn khóc nữa không?"
Miệng Khang Thánh Triết dẩu lên, hít hít mũi: "Không muốn."
Vưu Lương Hành ậm ừ một tiếng, không biết nói gì thêm, tầm mắt những người chung quanh đổ dồn lên người hắn và Khang Thánh Triết, hắn dừng lại một lúc, nói:
"Đứng lên, chúng ta đi thôi."
Lời này không biết chọc vào cọng dây thần kinh nào của Khang Thánh Triết, vốn đang tốt đẹp bỗng nhiên hắn quay ngoắt lại, rầu rĩ nói:
"Tôi không đi."
Vưu Lương Hành túm hắn lên, nhưng hắn lại không chút sứt mẻ, Vưu Lương Hành lại túm, người này lại cố đè xuống, quay người đưa lưng về phía Vưu Lương Hành:
"Không đi."
Vưu Lương Hành nói: "....... Không đi thì thôi!"
Nói xong, hắn quay đầu nhấc chân, nhưng lại bị Khang Thánh Triết ôm lấy chân.
Khang Thánh Triết vô cùng đáng thương, trên mặt viết đầy mấy chữ ủy khuất.
"Tại sao anh lại nóng tính như vậy!!!"
Vưu Lương Hành trừng mắt nhìn kẻ này, thoáng chốc sau hắn vươn tay ra, Khang Thánh Triết đưa tay bắt lấy tay hắn, hai người lôi kéo nhau, bất chấp ánh mắt người khác, đứng dậy, người trước người sau đi ra khỏi sân thể dục.
Bọn họ còn chưa đi xa mà đám người vây xem đã ôm đoàn thét chói tai.
"Trời ơi, mọi người thấy không!!!"
"Quả nhiên, hai người bọn họ......!"
"A a a a a..... Đây là... đây là..... a a a a!"
Bất quá, giờ phút này Vưu Lương Hành không có tinh lực bận tâm nhiều việc như vậy, hắn lôi kéo Khang Thánh Triết gọi xe taxi, hai người lên xe, Vưu Lương Hành nhìn bộ dạng khó chịu của Khang Thánh Triết. Hắn vốn định chờ vài phút để cho người này bình tĩnh lại nhưng Khang Thánh Triết không chỉ không bình tĩnh mà hai mắt càng ngày càng đỏ.
Vưu Lương Hành không sợ Khang Thánh Triết tức giận, chỉ sợ bộ dạng muốn khóc lại không khóc này của người nọ, trong lòng hắn nhảy lên, lạnh lùng nói:
"Đừng hít hít nữa, nghẹn lại!"
Khang Thánh Triết rụt vai, cuối cùng nhịn xuống được, đôi mắt hắn nhấp nháy, hừ nhẹ một tiếng từ xoang mũi.
Bộ dạng thương tâm muốn chết làm Vưu Lương Hành khó tránh khỏi có chút đau lòng, hắn duỗi tay chọc chọc lên trán của người này, không tự chủ mà hạ giọng hỏi:
"Khó chịu như vậy sao?"
Khang Thánh Triết gật đầu, không nói lời nào, thanh âm của Vưu Lương Hành lại càng nhẹ hơn:
"Chẳng qua chỉ là một trận bóng mà thôi."
"Mới không phải chỉ là một trận bóng."
Khang Thánh Triết ngạnh cổ, ủy khuất nói:
"Tôi đã đồng ý với anh là lấy được giải quán quân, nhưng ngay trận đầu đã thua, vừa lúc bị anh thấy..... mất mắt muốn chết!"
Nói xong, hắn còn bổ xung thêm:
"Người ta còn muốn thể hiện một chút trước mặt anh, nhưng mà.... nhưng mà....!"
Vưu Lương Hành xoa xoa chân mày, đau đầu nói:
"Nếu cậu muốn thể hiện trước mặt tôi thì đừng nói ra hai chữ "người ta" nữa."
Khang Thánh Triết coi như không nghe thấy, vẫn đắm chìm trong sự bi thương không thể tự kiềm chế như cũ, Vưu Lương Hành không còn cách nào, chỉ có thể vỗ vỗ bả vai mình nói:
"Dựa vào đây."
Khang Thánh Triết ậm ừ một tiếng, nghiêng đầu xuống, với vóc dáng cao ráo này, gối lên bả vai người khác nhìn có chút quỷ dị, hắn điều chỉnh lại tư thế, nói:
"Có chút mệt."
Vưu Lương Hành: "..... Chịu đựng một chút."
Khang Thánh Triết "ừ" một tiếng, rồi không có tiếng động, chiếc xe nhẹ nhành lay động, trong xe an tĩnh, tiếng hít thở của người kia dần dần vững vàng. Hồi lâu sau Vưu Lương Hành mới hỏi:
"Tốt hơn chút nào chưa?"
Khang Thánh Triết không trả lời, Vưu Lương Hành nghiêng đầu nhìn sang mới phát hiện người này đã ngủ rồi.
Mệt tới nỗi ngồi tư thế gò bó như vậy cũng có thể ngủ thì thấy được, hắn kiệt sức tới trình độ nào.