Sau Khi Yêu Thầm Bị Lật Xe

Chương 57: Trăng sáng như anh




Bách Tây cúi đầu nhìn dây bình an trên cổ tay.  

Cậu đương nhiên có thể nhận ra, cái này với cái mà bà ngoại đã từng tặng cậu giống nhau như đúc, lúc trước bà ngoại tặng cậu, cũng cầu chính là cậu được đời đời bình an. 

Bách Nhược cũng có một cái, nhưng khác với cậu, ở giữa là viên ngọc khấu. 

Đại để chỉ có người chí thân chí ái, mới có thể không cầu gì khác, chỉ cầu bọn họ được bình an hỉ nhạc. 

Cậu ngẩng đầu nhìn Thích Tầm, không nhịn được cười rộ lên. 

“Đây là quà sinh nhật đầu tiên em nhận hôm nay đó.” Cậu nhìn Thích Tầm nói. 

“Vậy em thích chứ?” Thích Tầm hỏi. 

“Thích.” Bách Tây cười ngây ngô, cậu nâng tay lên thưởng thức trong chốc lát: “Chính là thấy vòng bình an này, cứ cảm thấy anh với bà ngoại em hiền từ như nhau vậy.” 

Thích Tầm rũ mi nhìn cậu: “Vậy anh có nên giúp em thể nghiệm một chút dáng vẻ hiền từ của anh không?” 

Bách Tây giật mình một cái, đầu lắc như trống bỏi. 

Mông cậu vẫn còn đau đấy, không chịu được thêm lần nữa đâu. 

Thích Tầm cũng chỉ là hù dọa cậu thôi. 

Hắn nâng tay Bách Tây, vuốt ve sợi dây trên cổ tay cậu, cánh tay của Bách Tây vừa gầy vừa trắng, dù có đeo cái gì cũng rất đẹp. 

Hắn còn nói thêm: “Vòng tay này là tự anh bện đấy, có lẽ không được tốt lắm, đừng chê nó nhé.” 

Bách Tây mở to hai mắt. 

Hoắc, cái này cậu cũng chưa từng dám nghĩ tới. 

Tượng tượng cảnh Thích Tầm một thân trang phục tinh anh, lại ngồi trong văn phòng bện dây bình an, cậu đã cảm thấy thế giới này có chút ma huyễn. 

Cậu nghĩ thầm, Thích tổng, nhìn không ra anh cũng rất hiền huệ nha. 

Nhưng nghĩ đến Thích Tầm mới vừa uy hiếp cậu xong, cậu vô cùng thức thời mà nuốt câu khen ngợi này xuống. 

Cậu nâng mặt Thích Tầm lên hôn mấy cái: “Em quá cảm động, bây giờ em muốn tuyên bố đây là món quà em thích nhất năm nay.” 

Thích Tầm ôm eo cậu. 

“Lời này đừng nói quá sớm, đây chỉ là một trong số món quà anh tặng em thôi.” Thích Tầm nhìn cậu: “Dư lại ngày mai đưa cho em.” 

Hắn nhìn Bách Tây cười cười: “Có lẽ em sẽ càng thích cái kia hơn.” 

Bách Tây lập tức bị gợi lên hứng thú. 

“Còn có cái gì nữa.” Cậu tò mò nhìn Thích Tầm: “Tại sao phải là ngày mai mới đưa, bây giờ anh đưa cho em luôn không được sao?” 

Cậu giống như chú mèo nhỏ cọ cọ lên người Thích Tầm: “Hay là anh lộ ra trước một chút?” 

Thích Tầm ôn nhu vuốt ve đầu cậu, tâm như bàn thạch: “Không thể.” 

Bách Tây lập tức kéo mặt. 

Làm gì đây, sao tặng quà cũng muốn phân chia ra là sao. 

Cậu hai mắt trông mong nhìn Thích Tầm, gãi gãi lòng bàn tay Thích Tầm, ý đồ tan chảy vị hôn phu của mình. 

Nhưng Thích Tầm không dao động. 

“Ngủ đi.” Thích Tầm nhét cậu vào chăn: “Không phải ngày mai còn phải về chỗ bố mẹ em ăn cơm sao? Coi chừng dậy không nổi bây giờ.” 

Bách Tây làm nũng vô dụng, chỉ có thể an tĩnh nằm vào ổ chăn. 

“Em quyết định không thích anh một phút.” Cậu rầu rĩ nói. 

Thích Tầm gợn sóng bất kinh: “Không sao, em sẽ nhanh lại yêu anh thôi.” 

Ngay cả uy hiếp cũng chỉ có một phút, trên đời này không còn người nào mềm lòng lại ăn nói vụng về hơn Bách Tây. 

Bách Tây một giấc ngủ tới giữa trưa. 

Hai ngày này, Bách Tây cũng không cần đi làm, lại vừa mới đi công tác về, Thích Tầm cũng không nỡ đánh thức cậu. 

Mắt thấy lại không ra khỏi cửa, Bách Tây sẽ không kịp về nhà ăn cơm, hắn mới ôm Bách Tây ra khỏi chăn. 

Bách Tây mãi cho đến lúc bị Thích Tầm cầm khăn lau mặt, mới từ từ tỉnh lại. 

Cậu nhận khăn lau mặt, củng củng Thích Tầm, bảo hắn tránh ra, một mình chiếm cứ bồn rửa mặt. 

Cậu đánh răng, miệng toàn là bọt, nói với Thích Tầm: “Anh chuẩn bị quà cho Bách Nhược chưa, hôm nay không chỉ là sinh nhật của em đâu đó.” 

Cậu có hơi lo lắng vị hôn phu chỉ nhớ đến cậu, mà quên mất em gái của cậu. 

Thích Tầm nói: “Anh có đấu giá một cây quạt xếp cổ, làm bằng ốc xà cừ, em ấy hẳn là thích.” 

Nghe thấy cũng không tệ lắm, hẳn là có thể làm Bách Nhược vui vẻ. 

Chính là không giống phong cách của Thích Tầm. 

Thích Tầm lại không tỉ mỉ đến thế. 

Bách Tây từ trong gương nhìn vị hôn phu của mình, chế nhạo nói: “Này thật là anh nghĩ ra à?” 

Thích Tầm bằng phẳng thừa nhận: “Thư ký Nghiêm đi chuẩn bị.” 

“Em biết ngay mà.” Bách Tây bôi kem dưỡng da lên mặt: “Thư ký Nghiêm nên được tăng tiền lương.” 

Thích Tầm thấy cậu chuyển mắt khắp nơi tìm đồ, rất tự nhiên mà cầm nhũ sương đưa qua. 

“Tâm tư của Bách Nhược, để lại cho chồng tương lai của em ấy đoán đi.” Thích Tầm khoanh tay lại, đương nhiên nói: “Anh chỉ cần biết làm sao để em vui vẻ là được.” 

Khóe miệng Bách Tây không nhịn được giương cao. 

Bất quá, nói đến chồng tương lai của Bách Nhược, cậu lại lắc đầu: “Thôi bỏ đi, không tới mười năm tám năm, em chưa chắc đã nhìn thấy em rể của em đâu.” 

Như lời Bách Nhược nói, trong nhà có một cái luyến ái não là đủ rồi. 

Cô chính là kiên định chủ nghĩa kết hôn muộn. 

Ăn mặc chỉnh tề rồi, Bách Tây liền cùng Thích Tầm ra cửa, trở về chỗ bố mẹ cậu. 

Cậu và Bách Nhược đã sớm trưởng thành, trong nhà cũng sẽ không giống như khi còn nhỏ mà tổ chức tiệc sinh nhật cho bọn họ, chỉ là người một nhà cùng ăn bữa cơm, tặng quà, cuối cùng là cắt bánh kem. 

Bách Nhược và cậu thì không tặng quà cho nhau, sinh nhật của hai người là cùng một ngày, chỉ cách nhau một phút, cần gì phải tặng. 

Bố mẹ bọn họ mấy năm nay có lẽ cũng đã phiền chuyện tặng quà, gửi tiền qua cho con trai con gái xong, đơn giản thô bạo nói: “Muốn mua cái gì thì tự mình đi mua đi.” 

Bách Tây và Bách Nhược cùng nhau vô ngữ. 

Bách Nhược ăn bánh kem, phun tào: “Con cảm nhận được vẻ có lệ, quả nhiên người càng lớn, địa vị trong nhà càng xuống dốc không phanh.” 

Bách Tây sâu sắc tán đồng.

Đưa mắt nhìn qua, cậu phát hiện vẫn là vị hôn phu của mình tri kỷ nhất. 

Bách Tây và Thích Tầm vẫn luôn ở lại đến tối, ăn xong cơm chiều, mới ra ngoài đi xem phim. 

Bách Nhược cũng đi theo ra ngoài, đi gặp khuê mật của cô. 

Trong rạp chiếu phim mờ tối, Bách Tây uống trà sữa, mơ hồ cảm thấy chính mình hình như quên mất cái gì thì phải. 

Chờ đến lúc nam nữ chính ở trong mưa ôm hôn nhau, cậu mới đột nhiên nhớ tới, Thích Tầm còn thiếu cậu món quà sinh nhật thứ hai. 

Ánh mắt cậu lập tức sáng quắc mà nhìn chằm chằm Thích Tầm. 

Nói rõ ràng, cậu tuy rằng ham sắc đẹp của Thích Tầm, nhưng không có tham tiền. 

Nhưng làm người nói là phải giữ lời, Thích Tầm đã câu lòng hiếu kỳ của cậu lên rồi, nhưng giờ đã sắp 10 giờ, sinh nhật của cậu sắp phải đi qua, nhưng cậu vẫn chưa nhận được quà. 

Cũng không thể nói với cậu là chầu xem phim này chính là món quà thứ hai chứ. 

Thích Tầm lại không có đặt bao hết! 

Bách Tây mếu máo, nghĩ thầm, nếu không nhận được quà, cậu liền ăn vạ cho xem. 

Nhưng cậu nhìn chằm chằm Thích Tầm trong chốc lát, Thích Tầm lại giống như không cảm nhận được, nửa ngày cũng không có phản ứng. 

Bách Tây lại xì hơi, một lần nữa ngồi yên trên ghế.

Cậu cắn ống hút, nghĩ thầm, cậu lại muốn có một phút không thích Thích Tầm, sao lại đùa người ta như vậy chứ? 

Xem phim xong, đã sắp 11 giờ.

Thích Tầm nắm tay Bách Tây ra ngoài, hỏi cậu: “Muốn đi tản bộ không, đêm nay ánh trăng cũng không tệ lắm.” 

Bách Tây nghĩ nghĩ: “Cũng được.” 

Cậu cũng không hỏi phải đi tản bộ chỗ nào, cứ như vậy bị Thích Tầm nắm tay, lang thang không có mục tiêu mà đi. 

Hiện giờ đã là nửa đêm, trên đường dòng người thưa thớt, bọn họ đi về phía trước, Bách Tây lại cảm thấy phong cảnh ven đường có hơi quen mắt. 

Hôm nay, rạp phim bọn họ đến xem không phải ở trung tâm thành phố, Thích Tầm như là riêng tìm rạp chiếu phim tư nhân nhỏ, Bách Tây còn tưởng là để tránh đi người khác. 

Nhưng hiện giờ cậu nhìn quảng trường trước mắt, rốt cuộc mới nhớ đây là đâu. 

Đây là nơi mà 6 năm trước, lúc cậu bỏ nhà ra ngoài rồi gặp được Thích Tầm. 

Cũng là nơi cậu bắt đầu yêu Thích Tầm. 

6 năm nay, thật ra cậu cũng có đi ngang qua đây mấy lần, cũng trong 6 năm, nơi này đã sớm thay hình đổi dạng, phụ cận biến thành khu mua sắm, công viên nhỏ kia cũng đã biến mất từ lâu. 

Nhưng kỳ tích là, quảng trường này vẫn còn được giữ lại, bố cục cũng gần như không thay đổi, giống như bị thời gian lãng quên ở nơi này. 

Thích Tầm nắm tay cậu, đi đến nơi bọn họ đã từng ngẫu nhiên gặp nhau. 

Dưới ánh đèn đường, vẫn là một chiếc ghế dài.

Bên cạnh ghế dài cũng có một chiếc máy bán nước tự động, chỉ là không phải cái của trước kia. 

Bách Tây bị Thích Tầm ấn ngồi xuống ghế. 

Cậu ngây ngô ngẩng đầu, dưới ánh đèn, Thích Tầm mặc một bộ đồ đen, ánh mắt ôn nhu, cậu nhìn gương mặt Thích Tầm, trong khoảnh khắc đó gần như cho rằng bản thân quay lại hơn 6 năm trước, vào một đêm tuyết rơi kia. 

Năm Thích Tầm hai mươi tuổi. 

Cậu mười tám. 

Người thiếu niên tim đập như trống, lại như tuyết rơi không tiếng động. 

Không biết tại sao cậu lại thấy hơi khẩn trương, ngẩng đầu, ngô nghê hỏi: “Anh dẫn em tới đây làm gì, tụi mình không về nhà sao?” 

Thích Tầm cũng cúi đầu nhìn Bách Tây.

Hắn đã từng có một đoạn thời gian rất dài, không nhớ rõ chính mình hơn sáu bảy năm trước đã từng đưa Bách Tây về nhà, hắn nghe Bách Tây cẩn thận kể ra chi tiết, nghe Bách Tây nói cậu động lòng thế nào, hôm đó hắn tốt đẹp biết bao, nhưng ký ức của hắn vẫn là mơ hồ, giống như cách một tầng hơi nước. 

Mãi đến lần trước, hắn ngẫu nhiên lái xe qua nơi này, từ cửa sổ xe thấy quảng trường này, đột nhiên nhớ tới một đêm đó. 

Nhớ tới Bách Tây mười tám tuổi, ngây ngô, non nớt, bị lạnh đến chóp mũi đỏ bừng, vẻ mặt ủy khuất ngẩng đầu nhìn hắn. 

Nhớ tới Bách Tây đứng ở bên hoa viên nhà mình, dưới ánh trăng sáng, tuyết rơi như sương, trên chiếc áo lông màu trắng của Bách Tây có một hình trái tim. 

Lúc ấy, hắn đưa Bách Tây về nhà, chỉ là làm tròn bổn phận của một người anh lớn, lời nói ra cũng không có gì đặc biệt, nhưng Bách Tây lại mơ hồ mà yêu hắn, vừa yêu chính là 6 năm. 

Hắn gập gối nửa quỳ xuống, ngang tầm mắt với Bách Tây. 

Ở trước mặt hắn, đã là Bách Tây của tuổi 25. 

Hơn 6 năm trôi qua, Bách Tây giống như vẫn luôn không thay đổi, ánh mắt nhìn hắn, vẫn trong trẻo vô ngân, lòng đầy ỷ lại. 

“Trước không về nhà, anh có vài lời muốn nói với em.” Hắn ôn nhu nói. 

Bách Tây mơ hồ đoán được Thích Tầm muốn nói với cậu cái gì. 

Nhưng cậu lại không dám khẳng định, trong lòng có cảm giác hoảng hốt không yên. 

Cậu vuốt ve dây bình an trên tay, quả kim khấu tròn nhỏ bởi vì kề sát làn da nên đã nhiễm lên nhiệt độ cơ thể của cậu. 

Cậu nuốt nuốt nước miếng: “Anh, anh nói đi.” 

Thấy cậu khẩn trương như vậy, Thích Tầm ngược lại mỉm cười. 

Hắn cầm tay Bách Tây, tựa như cầm bảo bối hiếm thấy trên đời. 

Hắn ngẩng đầu nhìn Bách Tây, trong mắt phản chiếu ánh sáng đèn đường, cùng với sao sáng đầy trời. 

Hắn nói: “Đây là lần đầu tiên trong đời anh thổ lộ, nói không được tốt, mong em thông cảm.”

Bách Tây mở to hai mắt, hô hấp như ngừng lại. 

Này cũng không tính là mở màn đầy lãng mạn. 

Nhưng cũng như Thích Tầm nói vậy, đây là lần đầu tiên hắn thổ lộ, không có kinh nghiệm.

Trong 27 năm, hắn đều được người khác vây quanh, nhìn lại, đây là lần đầu tiên hắn cúi đầu, đi khẩn cầu một người khác thông cảm. 

Thích Tầm nhìn Bách Tây. 

“Tây Tây, anh không biết rốt cuộc anh đã yêu em lúc nào, có lẽ là lúc em tới thành phố Lạc Hải tìm anh, trong giây phút anh mở cửa xe thấy em. Cũng có lẽ là ở Lễ Tình Nhân, anh lái xe tới tìm em, đứng trong hoa viên nhà em, lúc ngẩng đầu nhìn thấy em. Nhưng cũng có lẽ là sớm hơn nữa, trước khi chúng ta trời xui đất khiến bắt đầu kết giao, em đối với anh đã là đặc biệt.” 

Bọn họ quen biết nhau đã nhiều năm. 

Thời đại học, Bách Tây đối với hắn vẫn chỉ là một học đệ không nhớ rõ mặt. 

Mãi đến lúc tốt nghiệp, Bách Tây mới chậm rãi dung nhập vào cuộc sống của hắn, bọn họ cùng nhau đi du lịch, đi nghỉ phép ở bãi biển, đi leo núi, đi ngắm sao, cũng cùng nhau thức đêm xem trận bóng. 

Hắn vì Bách Tây cai thuốc lá, cũng ở nửa đêm đi mua đồ ăn khuya cho Bách Tây, lúc Bách Tây phát sốt hắn ngồi canh cả đêm, đến sáng mới chạy đi mở họp. 

Hắn bẩm sinh đã không nhạy bén trong chuyện tình cảm, hắn cho rằng, hắn chỉ là đang chăm sóc cho một cậu bạn nhỏ tuổi hơn hắn. 

Nhưng nếu đó chỉ là bằng hữu. 

Nhưng tại sao lại là Bách Tây, mà không phải những người khác? 

Hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề này. 

Hắn ngẩng đầu nhìn Bách Tây: “Em biết không, Lương Tụng từng trộm hỏi anh một câu, cậu ta hỏi nếu ngày đó uống say rồi, nằm bên cạnh anh không phải em, mà là một người khác, anh vẫn sẽ nguyện ý cùng người đó kết giao sao?” 

“Anh không muốn.” 

Nếu đó không phải là Bách Tây. 

Như vậy thì tất cả đều không thể thành lập. 

Trên thế giới này chỉ có một Bách Tây, len lỏi trong thế giới của hắn, được sự cho phép đặc biệt. 

Hắn thấy Bách Tây khóc, những giọt nước mắt làm hắn mềm lòng. 

Mí mắt Bách Tây rất mỏng, rất dễ đỏ lên, nhưng khi ngân ngấn nước mắt lại đặc biệt đẹp, tựa như viên minh châu giấu trong bóng tối, cũng tựa như tiểu vương tử bị khóa trên toà tháp cao. 

Mà hắn là cự long canh giữ bên ngoài tháp. 

Hắn trông coi bảo tàng của chính mình, bởi vì quá quen thuộc, cho nên hắn không ý thức được tình cảm của mình đối với tiểu vương tử đã là không bình thường. 

Hắn cũng chưa từng nghĩ tới, rõ ràng tháp cao không có khóa, tại sao vị tiểu vương tử này lại không rời đi. 

Hắn duỗi tay giúp Bách Tây lau nước mắt. 

Hắn nói: “Tây Tây, trong lúc kết giao với em, em dạy cho anh biết rất nhiều điều, em làm anh trở nên đố kị, biết ghen, em khiến anh nảy sinh chiếm hữu dục, cũng cổ vũ anh phải cố chấp.” 

“Đây đều là những thứ anh từng rất ghét. Anh cho rằng cả đời anh đều sẽ không yêu một người như thế. Anh đã quen nắm giữ mọi thứ trong tay, đã quen khắc chế, đã quen dùng lý trí để đối xử với mọi người. Nhưng chỉ có yêu em, là anh không thể khống chế.” 

Yêu một người là không thể dùng lý trí.

Con người dù có bình tĩnh, nhưng khi đứng trước mặt người mình yêu, thì đều sẽ trở nên vụng về. 

“Mỗi một ngày em không ở bên cạnh anh, anh đều nhớ đến em. Em khiến anh trở nên không giống anh nữa.” 

Thích Tầm nói tới đây, trái tim cũng hiếm khi cảm thấy bất an, bịch bịch đập loạn. 

Đây thật sự là lần đầu tiên hắn thổ lộ trong đời.

Hắn ngẩng đầu nhìn Bách Tây.

Đêm lạnh như nước, đèn đường yên tĩnh không tiếng động, máy bán nước tự động màu đỏ còn dán hình trẻ con.

Hôm nay là sinh nhật Bách Tây.

Tây Tây của hắn, đợi hắn 6 năm, rốt cuộc mới đi tới trước mặt hắn, trở thành người yêu của hắn. 

Hắn nhắm mắt, đặt tay của Bách Tây lên ngực, tay bọn họ nắm lấy nhau, trên ngón áp út mang hai chiếc nhẫn giống nhau như đúc, ở trong bóng đêm rực rỡ như sao trời. 

Hắn nói ra những lời chôn sâu dưới đáy lòng. 

“Ngoài em ra, anh không thể yêu người khác như vậy được nữa.” 

Hắn nhìn Bách Tây, khẽ cười. 

Hắn đã không còn dáng vẻ của tuổi 20, năm nay hắn 27 tuổi, trở nên thành thục, ung dung, nhưng vẫn là một người mới học cách yêu. 

Nhưng hắn nguyện ý dùng cả đời, trở thành người yêu xứng đôi với Bách Tây. 

Bách Tây lại tí tách rơi nước mắt. 

Trước khi Thích Tầm mở lời, lúc cậu nhìn thấy quảng trường này, đèn đường này, ghế dài này, cậu đã mơ hồ đoán được Thích Tầm muốn nói gì. 

Cậu cũng không phải không cảm nhận được. 

Trong mấy tháng kết giao với Thích Tầm, cậu thật sự cảm nhận được Thích Tầm là yêu thương cậu, không nỡ xa cậu. 

Có đêm khuya trằn trọc, cậu cũng từng suy đoán có phải Thích Tầm đã yêu cậu mà lại không biết hay không. 

Hiện giờ, cậu thật sự nghe được.

Thích Tầm yêu cậu.

Hoá ra, Thích Tầm đã yêu cậu.

Thích Tầm thật sự yêu cậu.

Thế giới của cậu giống như bừng sáng lên.

Hai mắt cậu đẫm lệ mông lung nhìn Thích Tầm, nghẹn ngào hỏi: “Đây là anh tặng em, món quà thứ hai sao?” 

“Đúng vậy.” Thích Tầm gật đầu. 

“Em nguyện ý nhận lấy anh chứ.” Hắn hỏi: “Món quà thứ hai này có lẽ là hơi khuôn sáo, anh cũng đã cầu hôn em rồi, nhưng anh vẫn muốn hỏi lại một lần —— Tây Tây, em nguyện ý tham dự vào cuộc đời sau này của anh chứ?” 

Bách Tây không khống chế được mà khóc lên tiếng. 

Cậu khóc không thành tiếng, nhưng vẫn liều mạng gật đầu. 

“Em nguyện ý.” 

Cậu giang hai tay, muốn Thích Tầm ôm cậu. 

Mà Thích Tầm cũng thật sự đứng lên, gắt gao ôm cậu vào lòng. 

Hơn 6 năm trước kia, cũng là một đêm thế này. 

Thích Tầm của tuổi hai mươi và Bách Tây của tuổi mười tám không có ôm nhau, cũng không có nắm tay nhau, chỉ có một chiếc áo khoác màu đen, mang theo hương vị của quả phật thủ, bao bọc lấy Bách Tây. 

Nhưng đã hơn 6 năm trôi qua, bọn họ cuối cùng đã trở thành người yêu. 

Thích Tầm nói: “Xin lỗi, làm em phải đợi anh nhiều năm như vậy.” 

Hắn quá trì độn, cũng quá tự phụ, mới có thể bỏ qua tình yêu của Bách Tây. 

Bách Tây vùi vào lòng Thích Tầm, nước mắt làm ướt bả vai Thích Tầm. 

Cậu khẽ lắc đầu, thấp giọng nói: “Không sao cả.” 

Bởi vì anh yêu em, cho nên tất cả đều không sao hết. 

Anh tới có chút muộn, nhưng em vẫn rất vui vẻ. 

Cậu ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn môi Thích Tầm. 

Thời gian sắp điểm 12 giờ. 

Sinh nhật cậu sắp trôi qua. 

Thích Tầm lại nói một câu: “Sinh nhật vui vẻ, Tây Tây.” 

Món quà đầu tiên hắn tặng, là hy vọng Tây Tây của hắn, đời đời bình an. 

Mà món quà thứ hai, hắn hy vọng mỗi một ngày trong tương lai của Bách Tây, đều có sự hiện diện của hắn. 

Bách Tây hai mắt đỏ bừng nhìn hắn, cũng nở nụ cười.

Cậu nghĩ, Thích Tầm nói đúng, đây thật sự là món quà sinh nhật cậu thích nhất. 

Ở nơi mà cậu bắt đầu yêu Thích Tầm. 

Cậu lại nhận được lời yêu và lời hứa hẹn từ Thích Tầm.

Tựa như một viên hạt giống được gieo vào mùa đông.

Hiện tại, xuân về hoa nở.

Viên hạt giống này rốt cuộc cũng nảy mầm, mọc rễ, nở ra đóa hoa độc nhất vô nhị. 

Bách Tây qua hơn nửa ngày mới ngừng khóc. 

Thích Tầm dẫn cậu về nhà. 

Ngồi trên xe, Bách Tây nhìn ra ngoài cửa sổ. 

Bóng đêm như nước, bốn bề vắng lặng, cậu nhớ lại dịp Tết, Lễ Tình Nhân hôm đó, Thích Tầm cũng là thế này mang theo cậu, trên đường phố đêm khuya tĩnh lặng, chạy như bay. 

Giống như đi bỏ trốn vậy. 

Cậu quay đầu nhìn Thích Tầm. 

Trong ánh trăng sáng, Thích Tầm tựa như ánh trăng trong lòng cậu vậy. 

“Thích Tầm.” Cậu nhẹ nhàng gọi một tiếng. 

“Ừ?” Thích Tầm lái xe, nhưng vẫn nhìn cậu một cái: “Sao thế?” 

Bách Tây ngọt ngào nhìn hắn, nói ra lời vẫn luôn xoay quanh trong lòng cậu. 

“Ngày mai, chúng ta đi lãnh chứng nhé.” 

Ở ngày đầu tiên anh nói yêu em. 

Chúng ta nên hỉ kết thành đôi. 

Thích Tầm mỉm cười, ôn nhu tựa như được ánh trăng bao phủ. 

HOÀN CHÍNH VĂN