Tuy đã cùng Thích Tầm đính hôn, nhưng từ giờ đến hôn lễ vẫn còn rất lâu, bọn họ vẫn còn dư dả thời gian, Ngô Mạt và Hứa Tĩnh Uyển cũng có rất nhiều không gian để phát huy.
Ban đầu, Bách Tây cảm thấy chính mình hẳn sẽ rất tích cực, dù sao thì đây cũng là kết hôn, cậu lại không chuẩn bị ly hôn với Thích Tầm, đây chính là chuyện cả đời chỉ có một lần.
Nhưng khi cậu và Thích Tầm bị mẹ mình ấn đầu trao đổi bảy tám kiểu lễ phục với nhà thiết kế, chọn N địa điểm kết hôn, lại bị đè đầu xem danh sách khách khứa một lần lại một lần.
Cậu lập tức thu hồi đủ loại ảo tưởng trong đầu.
Ảo tưởng tan biến, kết hôn quá mệt mỏi.
Cậu trịnh trọng hỏi Thích Tầm: “Nếu không thì đừng làm hôn lễ nữa, chúng ta đi lãnh chứng là được rồi?”
Thích Tầm bình tĩnh ngồi tham khảo ảnh chụp kết hôn: “E là không được, việc này đã không phải do chúng ta làm chủ nữa, nếu bây giờ anh bảo muốn hủy bỏ hôn lễ, mẹ anh và mẹ em chắc chắn sẽ cùng nhau nổi bão cho xem.”
Bách Tây tưởng tượng hình ảnh kia, không cầm lòng được mà run lập cập.
Cậu dúi đầu lên gối, cầm tay Thích Tầm che mặt lại, giả chết.
Cậu thật sự rất khó lý giải tại sao mẹ cậu và mẹ Thích Tầm lại có yêu cầu nghiêm khắc về chuyện này như vậy, nếu như để cậu đi làm, đoán chừng chính là chọn một ngày trời trong nắng ấm, mở một party trên bãi cỏ, mọi người ăn uống thoả thích, cậu và Thích Tầm ở dưới sự chứng kiến của mọi người trao đổi nhẫn cưới rồi xong.
Cậu rầm rì: “May là chỉ kết hôn một lần.”
Thích Tầm ôn nhu vuốt ve đầu chó của cậu: “Em còn muốn kết hôn thêm mấy lần nữa à, bớt nằm mơ đi.”
Nhưng nếu đã nói đến đây, Thích Tầm rút tay từ trên mặt Bách Tây ra, cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh to tròn kia.
“Chúng ta chọn một ngày đi, đi lãnh chứng trước nhé.” Hắn nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Thật ra, đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn nhắc tới việc này với Bách Tây.
Lãnh chứng và hôn lễ cũng không cần làm cùng một lúc, quan hệ giữa hắn và Bách Tây đã sớm danh chính ngôn thuận, lãnh chứng sớm hay muộn cũng không có gì khác nhau.
Nhưng Bách Tây nghe thấy lời này lại cứng còng.
Hai ngày này, cậu đều mặc áo ngủ vịt vàng, cậu có mua vài bộ, mỗi ngày mỗi đổi, trông vừa vô tội lại đáng yêu, ngay cả lúc có lệ với người khác cũng có vẻ rất chân thành.
“Mấy bữa nay bận quá, đợi thêm mấy ngày lại đi đi.” Bách Tây chớp đôi mắt, nói.
Thích Tầm cự tuyệt cậu bán manh, bình tĩnh chỉ ra: “Tuần trước em cũng là nói như vậy.”
Bách Tây lập tức biết nghe lời phải mà đổi cái cớ khác: “Hai ngày nữa em phải mang Đại Béo đi kiểm tra, sau hôm đó là cùng đi dạo phố với em gái, ngày kế là đi xem phim với Lương Tụng.”
Thích Tầm chăm chú nhìn Bách Tây.
Gần đây, chỉ cần hắn nhắc tới chuyện lãnh chứng, Bách Tây sẽ tìm đủ các loại lý do để gạt đi.
Hắn đương nhiên nhận ra Bách Tây rất khẩn trương với việc phải đi lãnh chứng, giống chú rùa đen nhỏ rụt đầu, buồn đầu ở trong vỏ, trốn được ngày nào hay ngày ấy.
Nhưng nếu nói Bách Tây không muốn kết hôn với hắn thì tất nhiên là không phải, mỗi khi nhắc tới chuyện hôn lễ, tuy Bách Tây bị lưu trình làm lễ kết hôn giày vò mệt mỏi, nhưng gương mặt lại tràn đầy chờ mong.
Thích Tầm suy nghĩ, có câu nói thế nào ấy nhỉ——chứng lo âu trước kết hôn.
Hắn thấy Bách Tây bây giờ giống lắm.
Hắn cúi đầu nhìn Bách Tây trong chốc lát, Bách Tây yên lặng kéo mũ áo xuống, che mặt lại, làm bộ buồn ngủ.
Hắn bất đắc dĩ cười một tiếng, bỏ qua vấn đề này.
Nhưng hắn vẫn duỗi tay vớt Bách Tây vào lòng, mạnh mẽ kéo mũ từ trên đầu Bách Tây xuống, đổi sang đề tài khác: “Em nghĩ muốn quà sinh nhật gì không?”
Còn chưa đến nửa tháng là sinh nhật Bách Tây rồi.
Thật ra hắn đã chuẩn bị rồi, nhưng vẫn muốn nghe thấy ý kiến của Bách Tây.
Tặng quà cũng phải tặng thứ mà đối phương thích.
Bách Tây lại mặt ủ mày ê, bởi vì cậu thật sự nghĩ không ra chính mình thiếu cái gì.
Lời này nghe thật sự Versailles, nhưng gia cảnh của cậu tốt, lớn lên cũng đẹp, sự nghiệp cũng không tồi, cậu gần như đã có tất cả.
Duy nhất một điều từng khiến cậu cầu mà không được, đó chính là Thích Tầm, từ thời niên thiếu đã bắt đầu yêu thầm hắn rồi.
Nhưng hiện tại. Thích Tầm đã là của cậu.
Nhiều năm yêu thầm, một sớm nở hoa kết trái, hai người bọn họ không chỉ có tình cảm ổn định, tình yêu trôi chảy, lại còn sắp bước vào điện phủ hôn nhân.
Cậu thật sự nghĩ không ra chính mình còn cái gì mà chưa được thỏa mãn, rõ ràng là nhân sinh người thắng có được không, nếu quá tham lam, ông trời sẽ cho sét đánh cậu mất.
Cho nên cậu chỉ có thể thâm tình chân thành mà nâng mặt Thích Tầm, tiếp tục lấy lệ: “Anh đưa cái gì em cũng thích hết.”
Thích Tầm cũng đoán được kết quả này.
Hắn nhéo nhéo thịt mềm trên eo Bách Tây: “Vậy anh đưa cái gì, em cũng sẽ nhận sao?”
Bách Tây nhanh chóng gật đầu, ngoài miệng như được bôi mật vậy: “Anh đưa cái gì em cũng thích nhất.”
Thích Tầm cười một tiếng, thấp giọng nói: “Tên bịp bợm.”
Nhưng hắn lại ngửa đầu hôn môi với tên bịp bợm này.
Nụ hôn này ngay từ đầu vẫn rất mềm nhẹ, tựa như một vị thân sĩ nho nhã lễ độ, chỉ là môi dán môi, nhưng không bao lâu sau, hắn lại tăng thêm lực, tay vòng lấy eo Bách Tây, dùng sức ở trên môi Bách Tây trằn trọc.
Tay hắn cũng luồn vào vạt áo ngủ của Bách Tây, ở trên người cậu tùy ý lưu luyến, làm một đăng đồ tử càn rỡ.
Hơi thở Bách Tây gấp gáp, cậu ngồi trên eo Thích Tầm, trong đôi mắt mang theo ánh nước, hiển nhiên là đã động tình.
Thích Tầm khẽ cắn vành tai cậu, vừa định tiếp tục làm gì đó, bên ngoài lại đột nhiên truyền đến tiếng cào cửa, tiếng kêu của mèo nhỏ mỏng manh vang lên.
Bách Tây: “……”
Cậu vừa mới nhớ tới, hôm nay hình như đã quên đưa Đại Béo vào phòng riêng của nó rồi.
Thích Tầm không muốn để ý tới nhóc mèo con ở bên ngoài kia, hắn nhéo cằm Bách Tây, ngang ngược muốn cậu nhìn về phía mình, hai người lại hôn lấy nhau.
Nhưng bên ngoài, tiếng cào cửa càng lúc càng lớn, tiếng kêu cũng càng ngày càng vang, cuối cùng chỉ còn thê lương.
Bách Tây trong lòng không yên, cũng mặc kệ Thích Tầm, đẩy hắn ra, cậu muốn đi xem con trai mèo: “Có phải Đại Béo thấy không thoải mái ở chỗ nào không, hay là bị cái gì cuốn lấy? Để em đi xem thử.”
Thích Tầm ngăn cậu lại: “Để anh đi.”
Thích Tầm phủ thêm áo ngủ, đen mặt đi ra mở cửa.
Ngoài cửa, Đại Béo tròn vo một cục ngồi dưới đất, vừa thấy Thích Tầm nó liền không kêu nữa, còn bịch bịch bịch chạy bước nhỏ, muốn tới làm nũng.
Kết quả lại bị Thích Tầm xách sau cổ lên.
Thích Tầm lãnh khốc vô tình cự tuyệt ánh mắt khát vọng muốn ngủ chung của Đại Béo, không chút do dự mà ném nó về phòng của thú cưng.
Chờ trở lại phòng ngủ chính, hắn đón lấy tầm mắt của Bách Tây, khai báo: “Nó khoẻ lắm, không có gì không thoải mái, chỉ là nửa đêm không ngủ được muốn làm ồn thôi.”
Bách Tây yên tâm: “Vậy là tốt rồi.”
Thích Tầm lại lần nữa lên giường, ôm Bách Tây vào lòng, không khí ái muội vừa rồi đã tan biến sạch sẽ.
Hắn mặt vô biểu tình nói: “Đại Béo cũng không còn nhỏ nữa, nên đưa đi buộc ga-rô.”
Bách Tây chôn đầu ở trên vai Thích Tầm cười hồi lâu.
*
Đại Béo đương nhiên là vẫn chưa tới tuổi có thể buộc ga-rô.
Hôm sau, lúc Bách Tây đút bánh sữa cho nó, vuốt ve cái đầu béo nhỏ của nó, bắt đầu dặn dò: “Lần sau không được đi cào cửa nghe chưa, nếu không Thích Tầm ba ba sẽ mang con đi nhà trẻ đó.”
Đại Béo chỉ lo vùi đầu ăn bánh sữa, cũng không biết là có nghe thấy không.
*
Cho Đại Béo ăn xong, Bách Tây cũng đi làm.
Nhưng cậu vừa mới đến văn phòng đã bị chủ biên gọi đi, báo cho cậu biết kế tiếp phải đi công tác, khoảng nửa tháng, bởi vì vừa lúc có mấy cái hoạt động có thời gian gần sát nhau.
Bách Tây ngược lại cũng đã quen, nhưng bình thường cậu chỉ đi công tác ngắn ngày, rất ít khi đi lâu như thế.
Sau khi về nhà, cậu đem chuyện này nói cho Thích Tầm, nhân tiện suy nghĩ nên mang hành lý gì theo.
Thích Tầm tất nhiên sẽ không có ý kiến với chuyện cậu đi công tác, nhưng lúc nghe thấy Bách Tây phải đi nửa tháng, hắn vẫn khẽ nhíu mày.
Hắn cũng không nói lời nào, chỉ như vậy mà nhìn Bách Tây.
Bách Tây bị nhìn mà không chống đỡ được.
Thích Tầm thật không hổ là nam nhân lớn lên trên chuẩn mực thẩm mỹ của cậu, vừa hơi chút u buồn nhìn cậu, đã làm cậu mềm lòng đến rối tinh rối mù.
Nếu là ở cổ đại, cậu chính là Trụ Vương ngu ngốc vô đạo, mà Thích Tầm chính là Tô Đát Kỷ câu hồn đoạt phách kia.
Cậu ngồi lên đùi Thích Tầm, cọ cọ trán Thích Tầm, hỏi: “Anh không nỡ rời em sao?”
Thật ra thì cậu chỉ muốn đùa với Thích Tầm một chút thôi.
Xa nhau mười ngày mà thôi, đối với người đã quen sống một mình, tính tình cũng lãnh đạm xa cách như Thích Tầm, này thật sự chỉ là một quãng thời gian ngắn ngủi.
Thích Tầm lại không giống cậu thích dính người.
Nhưng cậu không ngờ rằng, Thích Tầm lại thật sự gật đầu.
Thích Tầm ôm lấy cậu, vùi đầu ở bên cổ cậu.
“Làm sao bây giờ đây?” Thích Tầm nói: “Anh đúng là có chút không muốn thả em đi.”
**********