Bách Tây không có muốn lên mặt trăng.
Bách Tây muốn đi nhà ma.
Lúc Thích Tầm đứng trước khu bệnh viện được cải tạo thành kiểu bỏ hoang, hiện trường dày đặc âm khí, nghĩ mãi cũng không ra, nơi hẹn hò yên bình tốt đẹp trong tưởng tượng của hắn, sao lại biến thành nơi ồn ào ầm ĩ thế này chứ.
Bách Tây thật ra thì lòng đầy chờ mong, hai mắt sáng lấp lánh.
Vừa rồi, cậu và Thích Tầm cùng nhau đưa Đại Béo về nhà, giao lại cho dì Đinh, sau đó liền xúi giục Thích Tầm lái xe tới khu nhà ma mới mở này.
Khu nhà ma này đã mở được một tháng, đánh giá cũng không tồi.
Lúc xếp hàng đứng chờ, cậu nói với Thích Tầm: “Em muốn tới đây lâu rồi, vốn định hẹn Lương Tụng với mấy đồng nghiệp, kết quả Lương Tụng đánh chết cũng không chịu tới, đồng nghiệp của em lại lâm thời có việc.”
Bách Tây vẻ mặt đáng tiếc.
Lương Tụng còn nhát gan hơn cả cậu, cậu còn muốn nhìn thấy Lương Tụng bị NPC đuổi theo mà bỏ chạy khắp nơi mà.
Thích Tầm nghĩ, tóm lại hắn chỉ là lựa chọn sau cùng.
Mắt thấy đội ngũ đã dần rút ngắn lại, hắn nhắc nhở Bách Tây lần cuối: “Em thật sự quyết định muốn chơi sao? Đừng có đi vào rồi lại bị sợ tới mức khóc lóc muốn ra ngoài đấy.”
Cũng không phải hắn chỉ muốn cảnh báo cho Bách Tây trước.
Mà là, cho dù làm người yêu của Bách Tây, hay là làm bạn của Bách Tây, hắn đều biết rõ Bách Tây nhát gan thế nào.
Bách Tây đối với chuyện thần quái rất là yêu thích nhiệt tình, chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung —— kẻ nghiện ăn rau.
Xem phim kinh dị xong, đến đêm lại không dám đi WC, những mà nhớ ăn không nhớ đánh, lần sau vẫn muốn xem.
Mấy năm trước, hắn cũng bị Bách Tây độc hại không ít đâu.
Bách Tây thật đúng là không dám khoác lác ở chuyện này.
Cậu ngẩng đầu nhìn bệnh viện trông như bị bỏ hoang này, yên lặng nhét tay vào lòng bàn tay Thích Tầm, vẻ mặt chân thành nói: “Vậy chỉ có thể dựa vào anh bảo vệ em thôi, nếu em bị xỉu ở trong đó, anh nhớ kéo em ra ngoài đấy.”
Khi nói chuyện, đội ngũ đã đến lượt hai người bọn họ.
Thích Tầm nhìn sang cậu, đem cậu ấn ở trước ngực: “Đã biết, đi thôi.”
Thích Tầm đoán không sai chút nào.
Bách Tây ở nhà ma bị dọa đến quỷ khóc sói gào, đặc biệt là lúc cậu bị bóc trúng dãy số, phải đi một mình đến phòng giải phẫu để thắp một ngọn nến, Bách Tây gần như là treo ở trên người Thích Tầm không chịu xuống.
Giống một con thú bông cỡ lớn, chuyên tâm làm vật trang sức ở trên người Thích Tầm.
Cuối cùng là Thích Tầm ôm cậu, cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ này.
Thích Tầm thật ra lại không sợ mấy thứ này, thậm chí cảm thấy có chút nhàm chán, ngược lại nhìn thấy Bách Tây bị dọa đến run bần bật trông khá là đáng yêu.
Chờ tới lúc ra ngoài, Bách Tây đã mềm chân, đi không nổi nữa.
Kết quả, Thích Tầm phải ôm cậu ra ngoài.
Tuy không có ôm kiểu công chúa, nhưng trình độ mất mặt cũng không khác là mấy.
Bách Tây yên lặng dùng cây quạt kỷ niệm che mặt lại, làm bộ chính mình không tồn tại.
Mà mấy bạn sinh viên cùng tổ với hai người Bách Tây cũng không đỡ hơn bao nhiêu, cả đám sắc mặt trắng bệch, suýt nữa đã nôn ra.
Bọn họ không có ai ôm, chỉ có thể dìu dắt nhau, tìm một chỗ để nghỉ ngơi.
Thích Tầm để Bách Tây ngồi trên chiếc ghế dài ở bên ngoài, sau đó đi sang bên cạnh mua một ly trà quả ướp lạnh, để Bách Tây bình tĩnh một chút.
Bách Tây hút trà trái cây, đôi mắt và cái mũi đều có chút đỏ, nhìn vừa yếu ớt vừa đáng thương.
Thích Tầm thấy mà buồn cười.
Hắn cong lưng, nhẹ nhàng véo chóp mũi của Bách Tây: “Lần sau còn tới nữa không?”
Bách Tây uống một hơi hơn nửa ly, trái tim còn bởi vì bị lúc nãy kích thích mà cứ đập bình bịch, lông mi cũng ướt đẫm.
Nhưng cậu lại vừa hít cái mũi, vừa kiên định đáp: “Tới.”
Thích Tầm không nhịn được bật cười, hắn đối với sở thích gần như tự ngược này của Bách Tây thật là không thể lý giải.
Hắn duỗi tay lau đi nước mắt bên khóe mắt Bách Tây, thấp giọng nói: “Tiểu khóc bao.”
Bách Tây ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn một cái.
Nhưng bởi vì khí thế yếu đi, thật sự không có lực sát thương gì.
Chờ Bách Tây nghỉ ngơi đủ rồi, hai người liền đi ăn bữa tối.
Tuy bị dọa quá chừng, nhưng nó lại chẳng hề ảnh hưởng đến chuyện ăn uống của Bách Tây, cậu vẫn có thể ăn hết một miếng bò bít tết.
Sau khi về đến nhà, cậu trước cùng Đại Béo chơi đùa chốc lát, tắm rửa xong liền bắt đầu nằm sấp ở trên giường chơi điện thoại.
Cậu nhìn thấy video hài hước liền muốn chia sẻ với Thích Tầm, nhưng vừa xoay đầu, lại phát hiện Thích Tầm cũng đang nói chuyện WeChat với người khác, trên giao diện hình như còn có một đống hình ảnh.
Cậu thấy hơi kỳ lạ, bởi vì cậu nhớ rõ lúc nãy Thích Tầm có nói hôm nay không cần xử lý công việc.
Cậu hỏi: “Trong công ty lại có chuyện à?”
Thích Tầm ngẩng đầu, lật mặt điện thoại xuống đặt sang một bên.
“Không có, đang nói chút chuyện với bạn thôi.”
Bách Tây cũng không có nghĩ nhiều, càng không có sở thích đi xem điện thoại của Thích Tầm.
Nếu biết Thích Tầm không phải đang bận việc, cậu cũng an tâm thoải mái mà đến gần Thích Tầm, cho hắn xem chim cánh cụt nhỏ trong điện thoại của cậu, bản thân lại bị mắc cười hết sức.
Thích Tầm lại có chút thất thần, căn bản không chú ý trên màn hình đang chiếu cái gì.
Hắn nắm tay Bách Tây, như là vô thức, lại như là cố ý, vuốt ve ngón áp út bên tay trái của Bách Tây.
Nơi đó trống rỗng.
Bách Tây có thói quen mang nhẫn ở ngón giữa.
Lại một lát sau, Bách Tây đi xuống giường, chuẩn bị rót cho mình một ly sữa ấm, còn hỏi Thích Tầm muốn hay không.
Thích Tầm lắc lắc đầu.
Chờ Bách Tây rời khỏi phòng ngủ, hắn mới một lần nữa lật điện thoại lại, nhìn kỹ hình ảnh được phát tới trên màn hình.
Hắn trả lời một tin nhắn WeChat.
“Chọn cái thứ hai.”
Thời tiết trong lúc bất tri bất giác chuyển ấm.
Qua Tết Âm Lịch đã gần một tháng.
Chờ đến lúc mấy cô gái trong văn phòng Bách Tây bắt đầu mặc váy mỏng đầu xuân, bên ngoài đã không còn cái rét lạnh nữa.
Bách Tây lại cùng Thích Tầm trở về chỗ bố mẹ hắn một lần.
Là Hứa Tĩnh Uyển gọi hai người trở về ăn cơm.
Trước bữa cơm, Hứa Tĩnh Uyển lôi kéo Bách Tây cùng xem TV nói chuyện phiếm, Thích Tầm thì ngồi ở bên cạnh lột hạt thông cho hai người họ.
Trong TV đang bật phim cổ trang, chiếu đến cảnh nam nữ chính nhất bái thiên địa.
Chữ hỉ đỏ thắm, người có tình cuối cùng thành gia đình, Hứa Tĩnh Uyển xem mà cứ cảm khái mãi.
Bà quay đầu cười nói với Bách Tây: “Mấy hôm trước bác có đi tham gia hôn lễ của nhà họ Tề, người kết hôn ở dịp Tết với sau Tết đặc biệt nhiều, giống như tụ hội ấy.”
Bách Tây không thân với nhà họ Tề, ngay cả nhà họ là nam hay nữ, là tròn hay méo cũng không nhớ rõ.
Cậu chỉ có thể yên lặng gật đầu, tỏ vẻ phụ họa.
Hứa Tĩnh Uyển lại là ý của tuý ông không ở rượu.
Bà nhìn Bách Tây ngồi bên cạnh, lại nhìn Thích Tầm đang nhét hạt thông vào tay Bách Tây, thấy thế nào cũng đều đăng đối.
Bà cứ nhịn mãi, nhưng vẫn là không nhịn được, vẻ mặt ôn hoà nhìn Bách Tây,: “Đừng chỉ nói người khác thôi, hai đứa thì sao, đã suy xét chưa?”
Bách Tây nghe không hiểu.
Cậu vừa uống Coca vừa nhìn qua, đầy mặt vô tội mà nhìn Hứa Tĩnh Uyển, hỏi: “Hai tụi con, suy xét cái gì?”
Thích Tầm thì đã lĩnh hội ẩn ý từ mẹ hắn.
Hắn nhìn sang Bách Tây hãy còn mờ mịt.
Quả nhiên.
Hứa Tĩnh Uyển từ ái mà vuốt mặt Bách Tây: “Bác là hỏi, con với Thích Tầm đã suy xét chưa, hai đứa định khi nào kết hôn?”
Bách Tây suýt thì bị sặc Coca.
Thích Tầm giúp cậu vỗ vai.
Bách Tây vừa ho khan vừa nhìn Thích Tầm.
Cậu không biết nên trả lời vấn đề này thế nào, chỉ có thể xin giúp đỡ mà nhìn Thích Tầm.
So với vẻ khiếp sợ của cậu, Thích Tầm từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh.
Không ai hiểu mẹ bằng con, hắn đã biết sẽ có ngày này.
Hắn giúp Bách Tây thuận khí, mang theo ý trấn an, sau đó ngẩng đầu nhìn mẹ mình, vân đạm phong khinh đáp: “Tới lúc rồi sẽ kết hôn, mẹ đừng lo lắng quá ạ.”
Hứa Tĩnh Uyển hận sắt không thành thép mà trừng mắt nhìn hắn.
Này cũng gọi là trả lời sao, không biết nắm lấy cơ hội gì cả.
Thích Tầm vẻ mặt thản nhiên, tiếp tục lột hạt thông cho Bách Tây, không để ý tới bà nữa.
**********