Sau Khi Yêu Đương Với Vai Ác

Chương 67




Tất cả tình yêu của Lục Tu đều đặt lên người cô, đã không có cách nào chia ra một phần cho người khác, thay vì khiến một đứa trẻ khiếm khuyết tình yêu của ba mà sinh ra trên thế giới này, trải qua tuổi thơ như anh, còn không bằng đừng để đứa trẻ ấy xuất hiện từ khi bắt đầu.

Mễ Tửu không hiểu thâm ý trong lời nói của Lục Tu, nhưng điều đó không ngăn cản được cô vì lời nói của anh mà cảm thấy vui vẻ, đáng tiếc đây là chốn đông người, cô không thể nhảy lên ôm lấy anh sau đó hôn anh, thế là cô chỉ có thể cười với anh nụ cười mà anh thích, nụ cười rạng rỡ tràn ngập sức lan tỏa.

Một chuyện ngoài lề nhỏ xíu không thể ảnh hưởng đến tâm trạng ra ngoài dạo phố hiếm có của họ, Mễ Tửu nắm tay Lục Tu, vừa đi vừa ríu rít nói chuyện: “Thật ra em cảm thấy đứa trẻ kia vẫn khá là đáng thương đó.”

Lục Tu hạ tầm mắt: “Đáng thương?”

“Đúng đó, trẻ nhỏ chính là một trang giấy trắng mà, người lớn bên cạnh như thế nào thì đứa trẻ ấy có thể sẽ biến thành như thế đó, cũng chính là nói, nếu như đứa trẻ kia có một người bà tốt, nói không chừng cũng có thể phát triển theo hướng tốt.

Mà nhìn dáng vẻ đó của bà cậu bé, có thể nói so với đứa trẻ khác, đứa trẻ này đã thiếu đi khả năng phát triển theo một hướng tốt hơn.

Lục Tu rất lâu cũng không nói gì.

Mễ Tửu ý thức được sự im lặng của anh, cô nhạy cảm phát giác ra gì đó, dừng chân lại vội vàng ngẩng đầu nhìn anh: “Lục Tu, anh đừng hiểu lầm, em không có ý nói anh không tốt, anh với mấy người đó không giống nhau, anh rất tốt, tốt đến mức em thích anh thích đến chịu không nổi luôn!”

Thật ra anh không tốt.

Lục Tu trước kia không phải chưa từng nghĩ qua, nếu anh giống một đứa trẻ bình thường có một gia đình bình thường, có đủ tình thương của ba, vậy thì phải chăng sau cùng anh vẫn sẽ đi trên con đường cùng này.

Anh phải thừa nhận rằng gia đình nguyên sinh tạo thành tính tình hướng về cực đoan của anh, nếu như không có Mễ Tửu trong cuộc đời lần này, anh sẽ không đi xa hơn được trên con đường thấy được ánh sáng.

Lục Tu không nói gì, anh nắm lấy tay cô đi vào một cửa hàng quần áo, tiện tay lấy một bộ quần áo, anh dẫn cô đi vào phòng thử đồ, nhân viên cửa hàng tinh mắt đi đến nhắc nhở: “Chào anh chị, nếu thử quần áo thì xin mời tách ra vào phòng thử khác nhau.”

Lục Tu cười đơn thuần vô hại: “Ngại quá, tay tôi bị thương rồi, cần bạn gái tôi giúp đỡ.”

Cửa phòng thử đồ đóng lại, nhân viên cửa hàng trực tiếp ngốc nhìn.

Mễ Tửu nhìn chằm chằm quần áo anh cầm trên tay: “Lục Tu, quần áo anh cầm là đồ nữ…”

Hiển nhiên, cô còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Lục Tu tiện tay quăng quần áo lên băng ghế, trong chớp mắt ép cô vào góc, một tay ôm lấy eo cô, anh cúi người nhìn cô, đáy mắt đen nhánh lộ ra chút tủi thân, anh đè nén giọng nói: “Tửu Tửu, anh cũng không có một người thân tốt.”

Mễ Tửu vẫn chưa thấy qua Lục Tu thế này, không biết vì sao cũng hơi chua xót.

Anh lại nói: “Anh cũng đáng thương lắm, phải không?

Cô gật đầu “Ừm” một tiếng.

“Cho nên em thương anh nhiều chút, được không?”

Từng phút từng giây, sao có thể nói không được?

Mễ Tửu nhón chân, giơ tay vòng lên cổ anh, xông đến hôn lên môi anh, cũng không biết là lúc nào mà môi đều bị anh nuốt trọn, rõ ràng nụ hôn là do cô bắt đầu, cuối cùng quyền chủ động lại rơi hết vào tay anh.

Mễ Tữu nhũn chân, chồng chưa cưới của cô thật sự là càng ngày càng biết hôn, nhưng cô thích!

Nhân viên cửa hàng bên ngoài sắp nổ tung đầu, lo sợ đôi nam nữ bên trong củi khô lửa bốc sẽ xảy ra tin mới xã hội gì đó, vào lúc chuẩn bị cứng rắn gọi người đến mở cửa thì người bên trong cuối cùng cũng đi ra.

Tuy cô gái mang khăn choàng quá nửa gương mặt, cũng có thể nhìn ra má cô phiếm hồng, hai người họ trước đó chắc chắn không làm chuyện tốt đẹp gì ở trong kia.

Người trẻ tuổi bây giờ đều buông thả vậy sao!?

Nhân viên cửa hàng thấy mình cảm nhận được tổn thương không nhỏ!

Trên đường về, Mễ Tửu chơi cả một ngày ngáp không ngừng, không lâu sau thì dựa vào người Lục Tu ngủ thiếp đi.

Vào lúc phải băng qua một ngã tư, Lục Tu bỗng dưng nhỏ giọng mở miệng: “Dừng xe.”

Chú Lý đậu xe bên đường hỏi: “Cậu chủ, có chuyện gì sao?”

Lục Tu nhìn ra ngoài của sổ, trên đường đang có một đứa trẻ dồi dào năng lượng cầm một quả bóng bay chạy về phía trước, người phụ nữ trung niên đi sau cậu bé nửa tiếng sau cũng theo không kịp.