Nghiêm Tuyết Tiêu hạ mắt xuống, nhìn cậu trai rõ ràng là đang ăn vạ, song anh chẳng hề nói gì mà chỉ nhẹ nhàng sờ đôi tai mèo của cậu.
Thẩm Trì ôm eo Nghiêm Tuyết Tiêu, hỏi: "Bên anh được nghỉ lễ rồi ạ?"
Trường học ở Mỹ khai giảng vào tháng Một, trùng với kì nghỉ đông trong nước. Cậu tưởng Nghiêm Tuyết Tiêu sẽ không quay lại, nhưng lòng vẫn thầm chờ mong thứ khả năng mong manh nào đó. Có lẽ anh sẽ tới gặp cậu, có lẽ không.
Đối phương trầm giọng "Ừm" một tiếng, đoạn bình tĩnh hỏi: "Anh đi được chứ?"
Thiếu niên không muốn buông Nghiêm Tuyết Tiêu ra, đôi tay quấn quanh eo người thanh niên lại càng siết chặt hơn. Cậu nói, đượm chút giọng mũi: "Không cho anh đi đâu."
Đôi mắt thấu triệt nọ chậm rãi dán lên người cậu, làm bao suy nghĩ như thể bị nhìn thấu. Cậu toan buông tay ra, nhưng ngay giây tiếp theo—
Nghiêm Tuyết Tiêu bế cậu lên dễ dàng như một đứa trẻ, khiến tim cậu hẫng mất một nhịp. Vì bị giữ trên không nên cậu vô thức ôm lấy cổ Nghiêm Tuyết Tiêu.
Dưới làn tuyết rơi trắng trời nơi Biên Thành, thiếu niên được bế từng bước về nhà. Xung quanh tĩnh lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng bông tuyết rơi trên quần áo, rồi nó trượt xuống mặt đất phủ đầy tuyết, biến mất chẳng thấy tăm hơi.
♪
Nước Mỹ, New Jersey.
"Hôm nay Yan không đến lớp à?" Nữ sinh người Do Thái tò mò hỏi Adam. Trước nay cô chưa từng thấy anh nghỉ tiết nào, ngay cả trong kì nghỉ đông mới vừa gần đây, anh cũng ngồi tại thư viện và viết luận văn.
"Cậu ấy tích đủ tín chỉ rồi." Adam vừa bước ra khỏi thư viện vừa giải thích.
Đôi mắt của nữ sinh người Do Thái kia ánh lên vẻ kinh ngạc. Hoàn thành xong tín chỉ đồng nghĩa với việc chương trình đào tạo thạc sĩ đã kết thúc. Nói cách khác, anh đã thành công lấy được bằng thạc sĩ Triết học vô cùng khó chỉ trong vòng một năm rưỡi ngắn ngủi.
Adam có thể hiểu được tâm trạng của cô nàng vào lúc này, bởi bản thân anh ta cũng rất ngạc nhiên khi hay tin. Chuyện hoàn thành sớm học phần khó đến mức chẳng thứ gì sánh nổi.
Sinh viên học cao học ngành Triết tại Princeton được đào tạo để học lên bậc tiến sĩ. Những người vượt qua kì đánh giá trình độ tiến sĩ có thể vào thẳng chương trình này. Lớp tiến sĩ sẽ khai giảng vào mùa thu, vậy nên không cần phải hoàn thành sớm tín chỉ làm gì. Anh ta cũng không hiểu tại sao người nọ lại làm vậy chỉ để trở về nước.
Song, anh ta nghĩ, hẳn là có chuyện gì đó rất quan trọng.
♪
Phần lớn học sinh tại Biên Thành đều bận rộn đi làm thêm hòng phụ giúp gia đình mỗi khi tới kì nghỉ đông. Từ trước đến nay nơi đây không có truyền thống học bù, thành thử cứ tới nghỉ đông là cổng trường lại vắng tanh vắng ngắt. Ba Quý bèn dọn quán bán đồ ăn sáng từ cổng trường đến chợ thực phẩm.
Lúc dọn tiệm, người bán bên cạnh hỏi ông: "Anh nuôi con giỏi thật, không thấy quản nó gì nhiều mà sao được hạng một khối hay thế?"
Ba Quý cho là người kia đang nói về Quý Thư, khuôn mặt lộ vẻ hoài niệm: "Bình thường tôi với mẹ nó đều bận suốt, còn đứa nhỏ kia từ bé đã biết nghe lời. Tôi không bao giờ phải lo về chuyện học hành của nó cả, sang năm chắc nó sẽ thi đậu được Yến Đại thôi."
Nhắc tới Quý Thư khiến ông không khỏi nghĩ đến Thẩm Trì. Đúng là không phải do chính tay mình nuôi thì rốt cuộc chẳng thể trở thành người một nhà được. Giờ đây, nhớ đến những lời Thẩm Trì nói ngày ấy, ông lại thấy cực kì thất vọng. Cậu nói chuyện với ông cứ như một người lạ, chẳng thể cảm nhận được chút thân mật nào.
Ba Quý lắc đầu. Cái tính cách lạnh lùng và quái gở nọ của Thẩm Trì sẽ chỉ đẩy những người xung quanh ra xa hơn mà thôi. Bọn họ bây giờ cũng lực bất tòng tâm, chỉ có thể hi vọng Thẩm Trì đừng sa đoạ thêm nữa.
Đóng sạp xong, trên đường về, khi đi ngang qua cổng trường, ông bỗng trông thấy một người thanh niên bảnh bao với gương mặt xa lạ đang bế một cậu trai và bước về phía trước. Thiếu niên nọ đội mũ, ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay của chàng trai, nom góc nghiêng thoạt nhìn giống Thẩm Trì.
Thoáng cái, người kia đã biến mất nơi ngõ nhỏ. Ông bèn lắc đầu, chắc chắn rằng bản thân đã nhìn nhầm, bởi Thẩm Trì trong trí nhớ của ông xưa nay đều lạnh như băng.
Mà Thẩm Trì cứ thế được bế đến tận cửa nhà. Lúc rúc vào ngực Nghiêm Tuyết Tiêu thì cậu chẳng có cảm giác gì, nhưng tới khi đứng trên mặt đất, khuôn mặt thiếu niên bất giác đỏ bừng lên. Cậu cúi đầu, cầm chìa khoá mở cửa.
Thời tiết ngày hôm nay càng ngày càng buốt, dù đi vào trong nhà rồi vẫn cảm nhận được hơi lạnh. Cậu kéo kín quần áo, rót cho Nghiêm Tuyết Tiêu cốc nước nóng rồi thuận miệng hỏi: "Anh đi từ trên tỉnh xuống đây sao?"
Giao thông Biên Thành vốn hạn chế. Ở đây không có sân bay, nhà ga cũng vừa mới được sửa sang mấy năm gần đây. Chỉ có trên tỉnh lị mới xây sân bay, nhưng vì không nhận chuyến bay quốc tế nên phải chuyển tiếp tại sân bay Yến Thành, nhưng dù là vậy vẫn tiện hơn đi tàu từ Yến Thành tới Biên Thành nhiều.
Người thanh niên nhấp một ngụm nước nóng: "Anh đi tàu."
Cậu nhận ra anh mình nay đã nghèo rớt mồng tơi. Đi máy bay từ Yến Thành đến tỉnh chỉ hết có bốn tiếng đồng hồ, song ngồi tàu hoả nhanh nhất cũng phải mất tận một ngày trời, khiến cả tinh thần lẫn thể chất đều hoàn toàn kiệt quệ. Ấy vậy, anh cậu vẫn bế cậu đi suốt cả quãng đường, nom chẳng có chút khác lạ nào cả.
Cậu cụp mắt, chẳng hay đang nghĩ suy điều gì. Thế rồi, cậu đột nhiên bước tới trước tủ đựng đồ, mở tủ ra và đem tất cả đồ ăn vặt mình tích trữ lên trên bàn. Nào là món thạch cậu yêu thích, dâu tây sấy khô, sữa ngũ cốc,...
Thiếu niên đẩy cái bàn tràn ngập đồ ăn vặt về phía Nghiêm Tuyết Tiêu, ý muốn nói là mình cho anh tất, song đối phương lại không hiểu. Nghiêm Tuyết Tiêu xoa mái tóc đỏ của cậu: "Làm bài xong rồi ăn."
Cậu đành ồ lên một tiếng, nào để ý rằng khoé môi người thanh niên đứng cạnh khẽ cong lên. Ngồi vào bàn, cậu mở sách bài tập ra và bắt đầu buổi phát sóng ngày hôm nay.
[Mỗi ngày đều ngồi xổm chờ điểm thi cuối kì]
[Ngày ngày cầu nguyện cho nhóc con thi được hạng nhất]
[Đừng gây áp lực cho bé con, bé thi được hạng hai thì mẹ đây cũng hài lòng lắm rồi]
Giữa đông đảo các bậc phụ huynh, có một hội viên của Emperor Penguin Live ngày nào cũng đúng giờ tới đây điểm danh. Nhìn những bình luận với đầy vẻ chờ mong trên màn hình, người nọ rốt cuộc cũng không nhịn được mà hỏi.
[Không phải chứ, mấy người thật sự cho rằng cậu ta có thể thi được hạng một hả? Cho dù có ở rank Đồng với hơn bốn trăm điểm thì để cạnh tranh được hạng nhất cũng rất khốc liệt. Tự dưng muốn biết xem mấy người đã từng thi đại học chưa đấy, không có ý gì đâu, vì chỉ cần kém một điểm thôi thì mọi chuyện sẽ khác mà]
Điện thoại của cậu trai đặt trên bàn khẽ rung. Tầm mắt lia qua bình luận cuối cùng, cậu tiện tay đăng bảng xếp hạng mà thầy Vương vừa gửi đến lên.
Các vị phụ huynh trong phòng livestream hãnh diện không thôi.
[Hạng một kìa!]
[Em bé của chúng ta là hạng một!]
[Bé con cao hơn người thứ hai tận bốn mươi điểm lận, thành công thăng cấp từ rank Đồng lên rank Bạc với năm trăm điểm! Đừng có quên cá khô nhỏ mà đằng ấy đã hứa đó]
[Ai không cho thì người đó là Dư Thanh rác rưởi nhé]
Thẩm Trì vốn không cho là thật. Đăng ảnh xong, cậu bèn tiếp tục làm bài, nhưng người dùng bên Emperor Penguin Live kia lại thực sự tìm tới cửa và tặng quà hết lần này đến lần khác.
Chỉ trong nửa tiếng đồng hồ, cậu đã nhận được hơn một nghìn con cá khô nhỏ, rồi chen chân vào vị trí cuối cùng trên danh sách được khen thưởng, trông vô cùng lạc lõng giữa một dàn streamer game.
[Hội viên của Emperor Penguin đúng là một đám chó nhà giàu]
[Streamer học tập duy nhất của Kitten Live được chứng nhận chính thức]
[Top 10 server châu Á nỗ lực thi đại học]
Thẩm Trì nhìn số cá khô nhỏ mà ngạc nhiên không thôi, đoạn thầm nghĩ rằng mình có thể mua vé máy bay cho anh trai rồi. Lật sang trang kế, cậu tiếp tục làm bài tập của ngày hôm nay.
Nghiêm Tuyết Tiêu ngồi một bên, mở máy tính và viết luận văn.
Cảm giác này thật quá đỗi kì diệu. Người trong video nay đã gần ngay trước mắt, làm cậu không nhịn được mà ngẩng lên ngắm Nghiêm Tuyết Tiêu. Có chăng vì trong phòng lạnh nên cậu bèn lén lút nhích về phía người bên cạnh.
Không bị phát hiện.
Cậu lại dịch vào thêm một ít.
[Có phải do tui tưởng tượng không? Sao cảm giác ghế của bé con càng ngày càng xa phía bên phải vậy]
[Bên trái có người hở]
[Là con dâu sao!]
[Huhuhu tui còn chưa được nhìn mặt con dâu đâu]
Nghiêm Tuyết Tiêu nhìn màn hình vô cùng chăm chú. Thấy không bị phát hiện, thiếu niên lặng lẽ di chuyển thêm một chút. Ấy thế, ngay khi cậu đang kéo ghế dở, một bàn tay thon dài và trắng nõn bỗng giữ cái ghế lại. Giọng nói lạnh lùng của người thanh niên vang lên từ phía trên: "Ngồi xuống nào."
[Giọng nói này, tui xin chết!]
[Đúng là con dâu của chúng ta rồi]
[Nhìn thấy tay con dâu nè!]
[Bé con lén di chuyển chỗ ngồi bị phát hiện mất tiêu]
Nhìn bình luận, cậu trai đột nhiên tắt livestream đi. Chột dạ, cậu tự biện minh cho chính mình, nghe chẳng có tí khí thế nào: "Vì trời lạnh quá thôi."
Vừa dứt lời, một bàn tay bỗng dưng đặt lên trán cậu, khiến hơi thở nơi cậu như chững lại, nơi bị chạm vào cũng khẽ run lên. Cậu nghe Nghiêm Tuyết Tiêu bảo: "Đúng là lạnh thật."
Cậu thở phào nhẹ nhõm, nhưng còn chưa kịp thả lỏng thì Nghiêm Tuyết Tiêu đã đưa tay ra và ôm trọn cơ thể lạnh lẽo của cậu vào lòng. Cậu cứng đờ người lại.
Cái ôm của người thanh niên cũng chẳng hề ấm áp, vẫn vương đâu đây chút hơi lạnh. Song, được anh ôm chặt trong vòng tay, màn đêm rét buốt như bùng lên ánh lửa yếu ớt. Thân thể cứng ngắc nơi cậu từ từ thả lỏng, tay nắm chặt bút.
Đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.
Cậu vội vàng tách khỏi lồng ngực Nghiêm Tuyết Tiêu và đi về phía cửa. Mở cửa ra, cậu giật mình: "Yến Thâm?"
Trên mặt Yến Thâm có một vết sẹo dài, khiến hắn trông vô cùng dữ tợn. Vậy mà hắn lại gắng hạ giọng xuống, ngượng ngùng mở lời: "Tôi muốn nhờ anh cậu dạy thêm cho."
Thấy cậu không đáp, Yến Thâm lấy ra một xấp tiền nhàu nát, giọng điệu rất gượng gạo: "Thế này đã đủ chưa?"
Yến Kiến Quốc đang lặng lẽ theo gót Yến Thâm bèn kêu "Ôi" một tiếng và thở dài đầy nặng nề. Làm gì có ai nhờ người ta giúp đỡ như vậy đâu? Ông ta vội vàng bước tới cạnh cửa: "Chú là ba của Yến Thâm."
Yến Kiến Quốc cẩn thận đưa từng chiếc hộp mới toanh cho Thẩm Trì, đoạn nói với vẻ lấy lòng: "Đây là con chuột loại mới nhất đấy, còn cái này là bàn phím và tai nghe cùng một bộ. Chú đi hẳn lên trên tỉnh để mua lận, cháu xem có thích không? Hoặc nếu cháu muốn đồ gì ở nhà ai thì chú sẽ lấy giúp cho, đảm bảo không bị phát hiện đâu."
Vốn dĩ nét mặt nơi thiếu niên đã thoáng dãn ra, nhưng nghe tới câu nói sau cùng, cậu ngẩng đầu lên nhìn Yến Kiến Quốc và vô cảm hỏi: "Lần trước có phải ông lấy máy tính của tôi không?"