Thẩm Trì vừa đeo tai nghe lên thì thấy toàn bộ nền tảng đã biết cậu được hạng nhất bài thi Toán. Muốn tặng quà đều phải trả thêm cả phí xử lí, cậu bèn đau lòng tính toán số cá khô nhỏ.
Anh trai cậu cái gì cũng tốt hết, nhưng khổ nỗi lại vung tiền quá hào phóng. Tưởng tượng về sau cuộc sống của anh mình sẽ bần cùng đến mức nào, cậu không nhịn được mà vào WeChat để nhắc nhở.
Thẩm Trì: Nền tảng sẽ trừ thêm ít cá khô nhỏ nữa đó anh, không lời lắm đâu. Giá cả bên Mỹ lại cao, anh phải tiết kiệm thật nhiều tiền vào.
Thấy đối phương không trả lời, thiếu niên thở dài đầy nặng nề.
Thẩm Trì: Anh hết tiền cũng không sao.
Thẩm Trì: Từ giờ em sẽ nuôi anh.
Nghiêm Tuyết Tiêu trở về kí túc xá. Cậu trai gửi xong tin nhắn thì chuyển cho anh phí sinh hoạt tháng này. Người thanh niên nhìn câu nói sau cuối, bỗng dưng khẽ nở nụ cười.
♪
Thẩm Trì ngồi vào bàn và học thuộc từ vựng. Cậu phải học Toán suốt một tháng trời, nhưng đến môn tiếng Anh thì nào ngờ Nghiêm Tuyết Tiêu lại chỉ bảo cậu học từ mới. Cậu đã mua một quyển tổng hợp hết các từ vựng có trong sách giáo khoa. Mỗi ngày cậu sẽ học một bài, và tuy việc quên là không thể tránh khỏi, nhưng thay vì cứ ghi nhớ không từ mới, cậu chọn dành phần lớn thời gian vào việc ôn luyện để có thể khiến tốc độ quên chậm nhất có thể.
Đối với cậu mà nói, học hành vốn chẳng có con đường tắt nào hết mà chỉ có thể ôn lại bài thật nhiều lần. Khi cậu học xong từ vựng và đứng dậy khỏi bàn thì đã gần mười hai giờ đêm. Đột nhiên, cậu nhận được một tin nhắn.
Kitten Live: Cậu muốn làm bình luận viên cho trận cuối cùng của Winter Cup không?
Phía bên kia máy tính, Hàng Sĩ Kỳ thấp thỏm chờ đợi câu trả lời. Thẩm Trì là streamer duy nhất đã kí hợp đồng với Kitten Live nhưng được trả lương để chuẩn bị cho kì thi đại học. Cậu chính là chú cá mà bản hợp đồng cũ đã lỡ để lọt lưới.
Bên nền tảng vốn định nhắm mắt làm ngơ, nhưng màn tặng quà ngày hôm nay thật sự rất dễ gây chú ý. Đúng lúc bình luận viên đang tạm thời vắng mặt, bọn họ bèn nhanh chóng kéo Thẩm Trì ra sân để chứng minh rằng cậu vẫn còn là streamer game.
Tay bắn số 1 châu Á: Không muốn.
Hàng Sĩ Kỳ đã đoán trước được câu trả lời ấy. Người khác không hiểu rõ Thẩm Trì, còn anh ta thì đã quá tường tận. Mắt thấy ván cuối cùng sắp bắt đầu, anh ta gửi tiếp một tin nhắn nữa.
Kitten Live: Một nghìn con cá khô nhỏ.
Ấy vậy, lần đầu tiên cá khô nhỏ lại không có tác dụng.
Tay bắn số 1 châu Á: Không có hứng thú.
Anh ta ngạc nhiên nhận ra Thẩm Trì đúng thật là đang quyết tâm học hành, ngay cả trước mặt có cá khô nhỏ cũng không lay chuyển cậu được. Anh ta bèn vô vọng nhắn thêm.
Kitten Live: Thứ Sáu tuần sau là lễ Giáng Sinh rồi, kiếm vài con cá khô nhỏ để mua quà tặng cho bạn gái chẳng phải không tốt sao?
Thiếu niên hạ mắt xuống.
♪
Dù màn đấu cuối cùng của giải Winter Cup vẫn chưa diễn ra và một bình luận viên vừa tạm thời rời đi, đội Emperor Penguin đang bỏ xa về điểm số nên chức quán quân đã chẳng còn gì hồi hộp. Trên diễn đàn, có người nhắc tới Late.
【Sò đỏ】 Mấy bồ còn nhớ Late không? Nghe nói cậu ấy bị viêm gân nên lui giới rồi, bây giờ chuyển sang làm streamer học tập. Hôm nay thấy cậu ấy trên trang chủ, tui buồn quá chừng luôn.
Bên dưới có rất nhiều người trả lời.
【Con thoi】 Nhớ chứ, sau khi giành được chức quán quân của giải đấu đơn thì cậu ấy chẳng có động tĩnh gì cả, làm tui tưởng cậu ấy sẽ trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp. Không ngờ còn trẻ như vậy mà đã bị chấn thương tay rồi, tiếc là tui không thể nhìn thấy cậu ấy trên sàn đấu nữa.
【Cá thầy tu】 Mị đã từng xem livestream của bé nó, cường độ phát sóng căng lắm. Nói thế nào nhỉ, trước đây mị không thích tính cách của bé ấy, cách nói chuyện quá ngạo mạn. Nhưng giờ ngẫm lại thì bé nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, không cần phải so đo làm gì.
【Sứa dạ quang】 +1, mấy đứa con trai tầm tuổi này đều vậy ấy mà. Bên Kitten Live nhiều học sinh tiểu học, còn nền tảng chúng ta đều là người trưởng thành cả rồi, nên rộng lương một chút.
Mọi người thảo luận vô cùng có lí trí. Mãi cho đến khi trận đấu bắt đầu, bình luận viên ngoài sân đổi thành Late, phòng phát sóng tuy chìm vào tĩnh lặng trong chốc lát nhưng ai nấy đều giữ được vẻ bình thản.
[Late đấy à, cậu ấy chuyển sang làm bình luận viên làm tôi bất ngờ phết]
[Không biết nhóc con tóc đỏ giờ đang nghĩ gì khi xem trận đấu, chắc trong lòng phải cảm thấy khó chịu lắm nhỉ. Người khác thì so tài, còn bản thân lại chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn mà thôi]
[Là một hội viên rất rộng lượng của Emperor Penguin, tui đề nghị ban tổ chức trả lương cao hơn. Chuyển sang làm streamer học tập không dễ tí nào đâu, tui thấy phòng livestream của cậu ta chưa qua nổi một trăm nghìn người xem kia kìa]
Bình luận viên còn lại của giải đấu chính là Phương Thăng Tuyền. Anh ta cố nén nỗi tiếc nuối của mình dành cho Late và khuấy động bầu không khí: "Nghe nói gần đây cậu đang ôn thi đại học nhỉ, lần này vì muốn tặng quà Giáng Sinh cho bạn gái nên mới đồng ý đến làm bình luận viên."
Trên màn hình, vành tai của cậu thiếu niên đỏ bừng. Cậu ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi, không hề phủ nhận.
Nơi giảng đường, Nghiêm Tuyết Tiêu không rõ cảm xúc mà cụp mắt xuống. Anh tắt video đi, im lặng mở sách ra.
Thẩm Trì không biết gì về chuyện ấy cả. Cậu đeo tai nghe vào và quan sát tình hình trận đấu. Đội Emperor Penguin đang giữ số điểm cao nhất.
Phương Thăng Tuyền cũng đánh giá rất cao về đội Emperor Penguin: "Đội Emperor Penguin không may mắn lắm ở trận cuối cùng này thì phải. Dù không nhảy xuống được căn cứ quân sự nhưng bọn họ đã dứt khoát chọn hạ cánh tại khu biệt thự, đây cũng là một địa điểm quen thuộc với cả nhóm."
[Ở đấy có cả đội Cáo Bạc đúng không?]
[Đội này yếu lắm, đến cả đội Kitten còn không đánh lại nổi nữa là, chẳng hiểu sao cứ muốn đáp xuống biệt thự làm gì không biết]
[Nếu là tui thì tui sẽ không sống mái với đội Emperor Penguin đâu, trạng thái của bọn họ tại giải Winter Cup lần này quá tốt]
Ấy thế, chẳng ngờ đội Cáo Bạc vẫn chọn nhảy xuống khu biệt thự dù rằng tốc độ hạ cánh chậm hơn đội Emperor Penguin. Phương Thăng Tuyền lắc đầu: "Bất kể là tài thiện xạ hay độ phối hợp của bên Cáo Bạc đều kém hơn Emperor Penguin."
Thẩm Trì vẫn luôn im lặng vậy mà lại lên tiếng: "Đội Emperor Penguin đang gặp nguy hiểm."
[Đối đầu với Cáo Bạc mà nguy hiểm á? Nhắm vào đội Emperor Penguin cũng rõ ràng gớm]
[Bình tĩnh, bình tĩnh, chúng ta đều là người lớn, không thèm chấp nhặt với học sinh cấp Ba làm gì. Có khi lâu rồi cậu ta không chơi game nên không theo kịp nhịp độ ấy mà]
[Đừng quan tâm đến nhãi con tóc đỏ nữa]
[Dù sao thì tôi cũng mua sẵn bia để ăn mừng đoạt giải quán quân rồi]
Nghề bình luận viên lâu năm đã dạy cho Phương Thăng Tuyền biết điều quan trọng nhất đó là đừng bao giờ nói quá nhiều. Thay vì cứ giữ vững lập trường của mình, anh ta bèn lấp lửng bảo: "Cả hai đội đều có lợi thế riêng."
[Nói đến việc giảng hoà là tôi lại phục thầy Phương luôn đấy]
[Mỗi người một ưu điểm, nhưng rõ ràng đội Emperor Penguin nhà ta đã áp đảo rồi]
[Biết thì nhiều lời hơn xem nào]
Cả khu bình luận chẳng ai thèm để tâm đến đội Cáo Bạc. Trên sàn đấu, đội Emperor Penguin cũng không phụ kì vọng mà giết chết hai người bên đội Cáo Bạc. Tuy vậy, hai thành viên còn lại của đội Cáo Bạc dường như đã biến mất, từ góc nhìn của đội Emperor Penguin hoàn toàn chẳng tìm thấy tung tích bọn họ đâu. Thế rồi, đạn lao tới từ tứ phía, khiến đội Emperor Penguin mất trắng ba người.
Đội Emperor Penguin đã sớm vô duyên với chức quán quân. Khu bình luận bèn xôn xao không thôi.
[Sao lại thế được!]
[Đội Cáo Bạc chơi trò ẩn thân à?]
[Tôi phí tiền mua bia rồi]
"Chuyện gì đây?" Dẫu Phương Thăng Tuyền đã xem vô số trận đấu nhưng lúc này cũng vô cùng bối rối.
"Ở chỗ này có góc chết. Không ăn chắc thì đội Cáo Bạc đã chẳng nhảy làm gì." Thiếu niên lạnh lùng đáp, "Nếu bên Emperor Penguin chịu kiên nhẫn, bọn họ hẳn sẽ dễ dàng phát hiện ra. Tuy nhiên, cả nhóm đã thuận lợi giết được hai người, thành thử khả năng phán đoán cũng bị ảnh hưởng theo, khiến bọn họ mắc phải sai lầm nhỏ nhặt nhất là khinh địch."
Nghe cậu trai nói vậy, Phương Thăng Tuyền lại càng cảm thấy nuối tiếc hơn. Nếu tay cậu không bị thương, anh ta tin chắc rằng mình nhất định sẽ được chiêm ngưỡng lối chơi của Thẩm Trì tại giải đấu thế giới ở một tương lai không xa nào đấy.
[Nói cũng không sai, nhưng sao nghe cậu ta nói cứ thấy bực bội thế nhỉ, tôi còn đang rất cảm thông cho cái tay của cậu ta đây]
[Bao thương cảm bay sạch hết luôn rồi, nói năng độc địa như vậy chắc khổ lắm ha]
[Tự nhiên thấy mừng vì tay cậu ta bị thương, không thì chẳng biết bao nhiêu đội trong League bị cậu ta moi móc nữa]
[Xin ông trời để cậu ta học hành cho giỏi vào, gắng ôn tập trong một năm, thi đỗ đại học rồi tìm công việc nào đàng hoàng tí, đừng có gieo hoạ cho PUBG nữa]
Kết thúc trận đấu, Phương Thăng Tuyền thuận miệng hỏi: "Bên cấp Ba sắp thi cuối kì rồi, cậu có mục tiêu gì không?"
Thỉnh thoảng anh ta lại vào phòng livestream của Late xem. Trong ấn tượng của anh ta, thành tích của cậu không được tốt mấy, lên lớp 12 rồi mới học lại hết từ đầu, khó mà lọt top 20 hay 30 lớp được.
Ai ngờ thiếu niên trả lời mà không hề do dự: "Hạng một khoá."
[Cái gì hạng một cơ?????]
[Vừa xem xếp hạng kì thi tháng của cậu ta về đây. Có mỗi 450 điểm, thế mà bây giờ còn muốn thi được hạng nhất á?]
[Chụp màn hình rồi nhé, sau này Late mà độc mồm với người khác là mị sẽ lại lôi bức này ra]
[Khoác lác gớm, cứ làm như ở đây chưa ai từng học cấp Ba ấy? Nếu cậu ta đứng đầu khoá trong kì thi thì tôi sang Kitten Live cho cậu ta năm trăm con cá khô nhỏ]
Thẩm Trì tháo tai nghe ra. Thấy Hàng Sĩ Kỳ đã chuyển cho mình một nghìn con cá khô nhỏ, dựa trên nguyên tắc tiết kiệm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, cậu bèn mở điện thoại và nhấn vào WeChat của cửa hàng chăm bé con.
Thẩm Trì: Chủ tiệm à, bạn có nhận mua đồ hộ không? Tôi muốn tặng cho bạn một sợi dây chuyền nhân dịp lễ Giáng Sinh, giá rơi vào khoảng một nghìn. Hi vọng thời gian giao có thể nhanh một chút.
♪
Nghiêm Tuyết Tiêu đang ngồi trong phòng học thì trông thấy tin nhắn của Thẩm Trì. Anh hơi nheo mắt lại, một lúc sau mới trả lời.
Cửa hàng chăm bé con: Một nghìn tệ không mua được vòng cổ tốt đâu.
Nhận được hồi âm, thiếu niên cảm thấy người nọ nói rất có lí. Do dự một thoáng, cậu gõ câu hỏi vào trong điện thoại.
Thẩm Trì: Máy ảnh polaroid thì sao?
Đối phương đáp rất nhanh.
Cửa hàng chăm bé con: Cái đó ngoài đời ít dùng lắm.
Cậu liệt kê liên tiếp vài món quà nhưng đều bị bác bỏ hết. Chủ cửa hàng còn ngấm ngầm tiết lộ rằng quà Giáng Sinh không những không đáng tặng mà ngược lại còn khiến người khác khó chịu, làm cậu bị thuyết phục trong vô thức.
Thẩm Trì: Bởi vì anh ấy là một người rất quan trọng, lại không ở trong nước nên tôi muốn tạo cho anh ấy một bất ngờ nhân dịp lễ Giáng Sinh. Nhưng nếu như vậy khiến anh ấy khó chịu thì thà tôi không tặng còn hơn.
Nhắn xong, cậu toan tắt điện thoại và đi ngủ. Hồi lâu sau, màn hình tối đen chợt loé lên một tin nhắn mới.
Cho dù cậu tặng cái gì đi chăng nữa, anh ấy đều sẽ rất thích.