Ngồi trên đùi Nghiêm Tuyết Tiêu được một thoáng, Thẩm Trì mới nhìn thấy chỗ ngồi phía dưới, bèn chợt nhận ra: "Có phải em ngồi sai chỗ rồi không?"
Nghiêm Tuyết Tiêu nhìn cậu trai mặt đỏ lựng đang ngồi trong lòng mình, lời khẳng định bỗng chuyển thành câu đáp nhẹ nhàng: "Không đâu."
Tuy biết Nghiêm Tuyết Tiêu sẽ không làm khó dễ người khác nhưng khuôn mặt Thẩm Trì vẫn cứ nóng bừng cả lên. Cậu toan đứng dậy thì bị anh giữ lại, bên tai vang lên giọng nói lạnh lùng: "Nghe cho kĩ này."
Có chăng là vì đề thi quá khó, cậu chẳng nghe lọt vào tai được chữ nào sất. Cậu chỉ nhớ mỗi hương gỗ thông nơi lồng ngực người thanh niên và hơi thở ấm áp của đối phương. Nó gần đến mức tưởng chừng như đang kề cận ngay bên tai cậu, khiến nhịp tim Thẩm Trì đập vô cùng mãnh liệt.
Một bữa cơm hết 2600 tệ, song khi cậu đứng trước quầy thanh toán và đang định trả tiền, người phục vụ nhìn sang Nghiêm Tuyết Tiêu và lịch sự nói: "Vị này đã thanh toán hoá đơn rồi ạ."
"Không phải anh bảo em là chủ nhà sao?" Cậu hỏi Nghiêm Tuyết Tiêu.
Nghiêm Tuyết Tiêu tự nhiên giơ tay ra xoa đầu cậu, giọng điệu tựa như muốn xoa dịu: "Vậy em đãi anh món khác đi."
Giọng nói của người thanh niên quá đỗi mê hoặc làm cậu vô thức gật đầu theo. Cả hai đi từ trên tỉnh về lại Biên Thành. Cậu muốn dẫn Nghiêm Tuyết Tiêu đi ăn thịt lợn xốt tương, nhưng quầy bán nằm cạnh tiệm net thì lại chẳng thấy đâu vì chủ sạp không mở hàng chiều nay.
Cậu không khỏi cúi đầu: "Thịt lợn xốt của quán này ngon lắm, là chỗ ăn ngon nhất ở Biên Thành luôn đấy."
Nghiêm Tuyết Tiêu liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Ngẩng đầu lên, Thẩm Trì chú ý đến động tác ấy của anh, bèn cẩn thận hỏi: "Anh bận chuyện khác ạ?"
"Anh không."
Nghe người thanh niên trả lời như vậy, cậu thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, rồi kế đó lại nghe anh nói tiếp một câu: "Nhưng em phải đi học."
Thẩm Trì nhận ra hôm nay là thứ Sáu, cậu phải đi học cả ngày. Cậu đáp ngay không chút do dự: "Em có thể xin nghỉ mà."
Thấy Nghiêm Tuyết Tiêu không lên tiếng, cậu bổ sung thêm: "Trường dạy không tốt lắm, bình thường lúc đi học em đều tự xem sách, không học nửa buổi cũng chẳng sao hết. Anh có muốn đi chỗ nào không?"
Thanh niên "Ừm" một tiếng thay cho lời đồng ý. Ấy thế, cậu còn chưa kịp thả lỏng thì Nghiêm Tuyết Tiêu đã ngẫm nghĩ một hồi rồi trả lời: "Anh muốn đến chỗ em ở."
Thẩm Trì đột nhiên ho khan mấy tiếng, tai đỏ bừng. Cậu dẫn Nghiêm Tuyết Tiêu về căn trọ của mình.
Đèn trong khu chung cư cuối cùng cũng được sửa. Ánh đèn lờ mờ chiếu lên những bức tường bong tróc loang lổ, trên mặt đất phủ đầy các tờ nhỏ đủ màu sắc, giống hệt cảnh tượng từ thế kỉ trước.
Khi hai người lên tầng, bố con nhà Yến Thâm vừa lúc đang đi xuống dưới và lướt qua bọn họ. Như cảm nhận được điều gì, Nghiêm Tuyết Tiêu liếc nhìn hai bố con nhà nọ. Thẩm Trì nhỏ giọng bảo: "Kia là bạn cùng lớp với em."
Nghiêm Tuyết Tiêu trầm ngâm rời mắt.
Thẩm Trì ở tại phòng cuối cùng trên tầng hai. Cậu đi ra đằng trước và mở cửa. Ánh sáng từ ô cửa sổ sát đất có thể thoải mái chiếu sáng cả căn phòng, nhưng lại không thể giấu đi từng vết hư hỏng trên vách tường. Khung cửa sổ làm bằng gỗ lung lay như sắp đổ, phát ra tiếng cọt kẹt mỗi khi gió thổi qua.
Cảm nhận được ánh mắt của người đứng cạnh lia từ trần nhà ẩm mốc, xuống bộ bàn ghế nhựa đơn giản rồi cuối cùng hướng về phía mình, đã vậy còn xen lẫn những cảm xúc mà cậu không tài nào nhìn thấu, Thẩm Trì bèn lên tiếng giải thích: "Tiền thuê nhà rẻ lắm, có mỗi tám trăm một tháng thôi anh."
Bầu không khí chìm vào tĩnh lặng trong chốc lát. Nơi không gian chật hẹp, chỉ có độc hai người bọn họ. Cậu chẳng hay tại sao Nghiêm Tuyết Tiêu lại muốn đến nhà mình, sờ cái ghế rồi hỏi: "Anh... có muốn làm gì không?"
Lâu lắm cậu không thấy căng thẳng như thế này. Đúng lúc ấy, người thanh niên bình tĩnh đáp lời: "Muốn dạy em học."
♪
Kể từ khi biết tin Late bị viêm gân, Lam Hằng vô cùng tiếc nuối. Tại cái nghề streamer cạnh tranh khốc liệt này, streamer bị đồng nhất tới mức nếu không phát sóng trực tiếp trong một tháng thì sẽ bị quên lãng ngay.
Dù nhiều người trêu cậu là chuyển thành streamer học tập, song anh hiểu rõ rằng chẳng qua cậu bị ép phải thực hiện hợp đồng mà thôi. Người ta xem livestream vì muốn thư giãn, chứ nào ai sẵn lòng đi xem người khác phát sóng học hành.
Ấy thế, khi bấm vào phòng trực tiếp của Late, anh chợt ngạc nhiên không thôi. Có tới hàng chục nghìn người đã ngồi đợi sẵn trong phòng, độ hot còn cao hơn cả streamer chơi game bình thường.
[Hôm nay có điểm kì thi tháng rồi đúng không?]
[Phụ huynh tui đây hồi hộp chờ đợi kết quả]
[Bé nó học Địa lý suốt cả tuần rồi, các môn khác đành phải dựa vào may mắn thôi. Địa lý trên bảy mươi điểm cũng không khó lắm, mong bé con nhà tui không bị xếp cuối]
[Cứ từ từ đã, đừng gây áp lực nhiều cho em bé]
Không chỉ vậy, khi thiếu niên mở livestream và đăng điểm cùng thứ hạng của mình lên, cả phòng phát sóng bắt đầu trịnh trọng ngồi phân tích.
[Bé con giỏi quá, chỉ kém mức đạt chuẩn năm điểm, mẹ phải cho bé cá khô nhỏ mới được]
[Không biết độ khó kì thi lần này như thế nào, nhưng 445 điểm nằm giữa hạng tầm trung và cao. Nhìn qua thì trình độ cả giáo viên lẫn học sinh trong trường đều không tốt mấy, tui khuyên bé con nên thuê gia sư giỏi về]
[Đắt lắm, bé nó không thuê được]
[Tiếc là thành tích của mẹ không tốt nên không kèm bé học được rồi]
Mới đầu, Lam Hằng còn nghi ngờ tại sao livestream học tập lại được nhiều người xem đến thế, bởi nó vốn chẳng có điểm gì vượt trội hơn những màn chơi game bắt mắt cả. Tuy vậy, sau khi xem được nửa giờ, cuối cùng anh đã hiểu.
Trên màn hình, thiếu niên bắt đầu học bài. Hàng mi dày hạ xuống, cậu rất chuyên chú nghe giảng. Sống lưng thẳng tắp ấy chứa đựng thứ sức sống mãnh liệt đến khác thường, dường như có một sức hút nào đó khiến người ta không khỏi chờ mong về tương lai của cậu.
Sự tập trung đáng kinh ngạc nơi cậu trai thậm chí còn khiến anh nghĩ rằng không chừng cậu cũng có cơ hội thi đỗ vào Yến Đại.
Mà Thẩm Trì thì đang ngồi trước bàn nghe Nghiêm Tuyết Tiêu giảng Toán cấp Ba. Giọng điệu người thanh niên không nhanh không chậm, anh bớt đi bước chứng minh và liệt kê công thức ra giấy.
[Nền tảng của bé con không tốt lắm, nhảy cóc qua bước chứng minh có được không đấy?]
[Bây giờ thiếu nhất chính là thời gian, nhưng giảng qua loa thôi thì không hiểu được đâu. Tui có thể nói vậy vì mỗi lần đến giờ Toán tui chỉ toàn ngủ thôi]
[Y chang mị luôn]
Ngay cả mớ bản đồ thế giới khổng lồ mà cậu còn nhớ được sau một tuần, thành thử việc học thuộc tờ công thức chỉ dài đúng một trang này chẳng hề gây khó dễ cho Thẩm Trì tẹo nào. Cậu dễ dàng ghi nhớ từ đầu đến cuối tờ công thức, nhưng mỗi nhớ không thì hoàn toàn chẳng giúp cậu làm được bài.
Như hiểu được cơn bối rối nơi cậu, viết xong công thức, chàng thanh niên bắt đầu giảng các dạng câu hỏi. Từng dạng đều có ví dụ mẫu tương ứng, bao gồm hầu hết các dạng được hỏi trong đề kiểm tra.
[Bản tóm tắt này đầy đủ ghê]
[Tự dưng cảm giác phần hàm số của tui được cứu rồi! Không nói nữa đâu, tui ghi bài cái đã]
[Học cùng bé con thôi nào]
[Mị không nghe kịp gần một nửa đoạn trước, cho mị xin bản ghi với]
Thẩm Trì chẳng hề có năng khiếu học Toán, chỉ được cái tính khá nhanh vì đã quen nhẩm quỹ đạo đường đạn bay từ lâu. Cậu lặng lẽ ghi nhớ ví dụ mẫu và học thuộc lòng từng bước một. Cứ thế, bốn tiếng đã trôi qua từ khi nào.
Nghiêm Tuyết Tiêu uống ngụm nước, đoạn bảo cậu: "Làm bài tập về nhà đi."
Cậu mở sách bài tập ra, nhớ lại ví dụ mẫu trước khi làm rồi mới mở nắp bút và bắt đầu hoàn thành bài.
Mặc dù đề nào trông cũng vô cùng quen thuộc nhưng tốc độ làm bài của cậu vẫn chậm như sên. Chỉ xác định dạng bài thôi mà cậu đã tốn rất nhiều thời gian, song người thanh niên lại chẳng hề thúc giục.
Từng giây từng phút dần trôi qua, hết một buổi chiều cậu mới làm xong mớ bài tập về nhà. Thế nhưng sau bữa tối, Nghiêm Tuyết Tiêu lại giao cho cậu một bộ bài tập khác.
Hít một hơi thật sâu, cậu nhận lấy đống bài. Các dạng câu hỏi không khác mấy so với phần bài tập về nhà cậu mới làm xong, nhiều câu chỉ đổi mỗi số liệu.
Khác hẳn với lúc vừa bắt đầu ôn luyện, tốc độ giải bài của cậu đã nhanh hơn hẳn. Cậu có thể nhanh chóng liên kết các câu hỏi với ví dụ mẫu, và rồi đáp án sẽ tự nhiên bật ra trong đầu cậu.
Làm xong câu cuối cùng, cậu không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn về phía Nghiêm Tuyết Tiêu. Đối phương đang đọc sách nên tựa hồ chẳng để ý đến cậu. Thẩm Trì bèn vội vàng cúi đầu.
Cậu vừa cúi đầu chưa được bao lâu, người thanh niên đã đưa tay ra rồi xoa nhẹ mái tóc đỏ nơi cậu: "Tập trung làm bài đi."
[Sao mặt bé con đỏ vậy nè]
[Nói mới nhớ, không ai thấy giọng giáo viên quen quen hả? Dù là lần đầu tiên nghe nhưng tui cứ cảm giác mình đã nghe qua ở đâu rồi]
[Có phải là giọng con dâu không?]
[Chẳng trách bé con lại không đành lòng thuê gia sư về]
Thẩm Trì làm bài đến tận chín giờ tối. Ngoài cửa sổ, màn trời đã đen kịt. Cậu thoáng ngừng thở, song không đóng sách lại mà đứng lên: "Hôm nay anh về rồi ạ?"
"Anh đến khách sạn thôi." Nghiêm Tuyết Tiêu bình thản đáp.
Nghe thấy thế, cậu từ từ thả lỏng người. Ấy vậy, người thanh niên lại nói tiếp: "Mai anh về."
Đôi bàn tay giấu dưới ống tay áo của cậu chậm rãi nắm chặt. Lần đầu tiên gặp mặt chỉ ở bên nhau được một ngày, sang lần thứ hai cũng có đúng hai ngày, rồi chẳng biết bao lâu nữa mới đến lần gặp gỡ tiếp theo. Bao cảm xúc dần dần trào dâng trong lồng ngực cậu.
Cậu lấy hết can đảm mà bảo: "Anh ở chỗ của em cũng được mà."
Nghiêm Tuyết Tiêu vẫn cứ tiếp tục hướng về phía cửa ra vào, tựa như đang im lặng từ chối khéo.
"Anh thấy nhà em tồi tàn quá sao?" Cậu đi theo sau Nghiêm Tuyết Tiêu, nhỏ giọng hỏi, "Sau này em có thể mua một căn lớn hơn."
Không khí rơi vào tĩnh lặng.
Nghiêm Tuyết Tiêu bỗng nhiên dừng chân, đoạn xoay người lại. Cậu còn chưa kịp phản ứng, anh đã từng bước tiến sát gần cậu.
Anh cao hơn cậu hẳn một cái đầu. Bóng tối phủ lấy gương mặt anh, khiến cậu không trông rõ thần sắc. Thẩm Trì theo bản năng lùi về phía sau, cứ như một bé cừu non bị dồn vào chân tường.
Cậu ngã xuống mép giường, lần đầu tiên cảm nhận được sự nguy hiểm. Thế rồi, cậu nghe thấy người thanh niên trầm giọng bảo: "Chỉ có mỗi một cái giường thôi."
✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧ ✦
Tác giả có đôi lời muốn nói:
Thầy Nghiêm cũng có thể dạy cái khác nữa đấy.
#Ủa, tui đang nói nhăng nói cuội gì vậy#