Người thanh niên mặc áo khoác màu xám đậm đứng trước cổng trường. Một phụ huynh thấy anh là lạ bèn nghi ngờ hỏi: "Cậu đến đón ai à?"
Nghiêm Tuyết Tiêu nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng: "Đón đứa nhỏ nhà cháu ạ."
Trường học không lớn lắm, Thẩm Trì chạy từ lớp ra đến cổng chỉ mất đúng năm phút đồng hồ. Ấy thế, lúc sắp sửa tới được cổng trường, thoáng nhìn thấy hình ảnh hắt trên ô cửa sổ, cậu đột nhiên dừng bước.
Cửa sổ phản chiếu lại gương mặt của cậu. Quần áo đồng phục rộng thùng thình, mái tóc đỏ hoàn toàn chẳng ăn nhập gì với hoàn cảnh, nhìn thế nào cũng thấy giống học sinh hư.
Cậu chỉnh lại bộ đồng phục sao cho thật ngay ngắn. Thi Lương thể lực kém nên mãi một lúc sau mới đuổi kịp được cậu. Nhìn chằm chằm vào cửa kính, thiếu niên quay sang hỏi Thi Lương: "Bây giờ mới nhuộm lại tóc thì có kịp không?"
Thi Lương chẳng thể hiểu nổi tại sao Thẩm Trì tự dưng lại muốn nhuộm tóc, song cậu ta đành phải trả lời: "Tớ chưa từng nhuộm bao giờ."
Bây giờ chắc chắn đã không còn đủ thời gian nữa rồi. Thẩm Trì rời mắt, liếc thấy Nghiêm Tuyết Tiêu đang đứng ở cổng trường. Ánh đèn chiếu lên người anh sáng đến lạ, khiến anh trông như đang tắm dưới ánh mặt trời, ngay cả khuôn mặt nom cũng không quá rõ ràng.
Hít một hơi thật sâu, cậu căng thẳng bước ra ngoài cổng trường, bước chân càng lúc càng chậm dần.
Ngay khi cậu sắp đến trước mặt Nghiêm Tuyết Tiêu, Thi Lương bỗng nhiên chạy tới: "Nếu cậu muốn nhanh nhuộm lại tóc thì có thể sang tiệm cắt tóc ở ngay đối diện trường kia kìa."
Trên mặt thiếu niên chẳng để lộ biểu cảm nào nhưng vành tai đã thoáng đỏ bừng. Đợi đến lúc Thi Lương đi rồi, cậu mới nhấn mạnh: "Em chỉ muốn đổi màu khác mà thôi, không phải đến hôm nay mới muốn nhuộm lại đâu."
Nghiêm Tuyết Tiêu nheo mắt nhìn: "Đáng yêu lắm."
Vành tai thiếu niên lại càng đỏ tợn. May sao bây giờ đang vào mùa đông, đôi tai đỏ lựng của cậu đã được chiếc mũ che khuất hoàn toàn.
"Thầy Vương đã báo trước kết quả kì thi tháng lần này của em cho anh rồi." Nghiêm Tuyết Tiêu thoáng ngừng rồi nói tiếp, "445 điểm."
Điểm tối đa là 750. Tuy 445 điểm đã được coi là một thành tích khá ở Biên Thành, song lại chỉ nằm dưới tầng chót tại Yến Thành.
Vậy mà bàn tay với khớp xương rõ ràng kia lại đặt lên trên đầu Thẩm Trì. Nghiêm Tuyết Tiêu khẽ xoa mái đầu đỏ rực nơi cậu, dịu dàng bảo: "Em thi rất tốt đấy."
Nỗi bất an trong cậu đã biến mất chẳng còn tăm hơi.
♪
Quý Thư được tài xế đón về sau giờ học. Cậu ta cầm bảng điểm đi vào biệt thự. Phu nhân Thẩm đang ngồi trong phòng khách cắm hoa, bà ta liếc nhìn cậu một cái, hỏi: "Có kết quả thi tháng chưa?"
"Rồi ạ." Quý Thư nói nhỏ đến lạ, "Con chỉ được 640 điểm."
"Kém hơn lần trước nhỉ." Giọng điệu phu nhân Thẩm vẫn êm dịu như cũ, "Chỉ là một lần thi tháng mà thôi, con không cần để tâm quá đâu."
Nghe thấy thế, bàn tay nắm chặt phiếu điểm của Quý Thư rốt cuộc cũng buông lỏng. Cậu ta đang định vào phòng ăn thì phu nhân Thẩm chợt hờ hững bảo: "Xúp trong bếp chưa chín, con đi xem sách đi rồi lát ăn sau."
Quý Thư không dám làm trái lời bà ta, đành phải lên phòng học. Cậu ta học trường chuyên nên chương trình học rất nặng, lại vừa lên lớp học đến tận giữa trưa nên cả người mệt mỏi không thôi. Mở sách ra, cậu ta chẳng đọc được chữ nào vào đầu nhưng vẫn phải ngồi ngay ngắn trước bàn học.
Mà Thẩm Trì thì đang dẫn Nghiêm Tuyết Tiêu đi tham quan khuôn viên trường. Sau khi đi một vòng, cậu hỏi anh: "Anh thích ăn sushi không? Lần trước em với bạn đi ăn một tiệm sushi trên tỉnh, kĩ thuật nấu tuy ở mức trung bình nhưng nguyên liệu tươi ngon lắm."
"Em là chủ nhà mà." Nghiêm Tuyết Tiêu nhìn sân trường xập xệ, hơi nheo mắt rồi trả lời, "Cho em quyết hết đấy."
Lần đầu tiên làm chủ nhà tiếp khách, Thẩm Trì cẩn thận lên lộ trình. Từ Biên Thành lên trên tỉnh có xe buýt, nhưng đi đi lại lại phải mất tận bốn, năm tiếng lận, thế nên cậu bèn vẫy một chiếc xe ở ven đường. Tài xế chở bọn họ đến trước cổng quảng trường. Hai người xuống xe, đi về phía nhà hàng sushi.
"Chào mừng quý khách."
Nhân viên tiếp đón cả hai vẫn là người phục vụ lần trước. Người nọ dẫn bọn họ vào phòng riêng. Thẩm Trì đưa thực đơn cho Nghiêm Tuyết Tiêu: "Anh gọi đi."
"Có món gì ngon không?" Thanh niên hỏi.
"Salad nấm cục trắng, bụng cá ngừ vây xanh, cua Matsuba, trứng cuộn, sashimi sò đỏ, lẩu Sukiyaki, cả mì udon ăn cũng ngon lắm." Thẩm Trì trả lời không chút do dự.
"Cho tôi gọi những món này đi." Nghiêm Tuyết Tiêu bảo người phục vụ.
Nhân viên phục vụ ghi lại tên các món ăn. Anh ta vẫn nhớ lần trước cậu thiếu niên tóc đỏ muốn uống rượu, bèn chu đáo hỏi Thẩm Trì: "Anh muốn uống rượu gì ạ?"
Nhóc đầu gấu tóc đỏ phủ nhận ngay, nghe chẳng thuyết phục tẹo nào: "Tôi không uống rượu."
Nghiêm Tuyết Tiêu liếc nhìn cậu trai: "Cho tôi thêm hai ly nước trái cây nữa."
Người phục vụ cầm thực đơn ra khỏi phòng. Chẳng mấy chốc, đồ ăn đã lần lượt được dọn lên.
Tay phải Thẩm Trì đang đeo nẹp nên ăn không tiện lắm. Dù cậu vẫn có thể ăn bằng tay trái, nhưng đến món cua Matsuba thì cậu chẳng tài nào gỡ chân cua ra được. Cậu cũng không hề chán nản mà chuyển sang ăn các món khác.
Nghiêm Tuyết Tiêu lúc ăn cơm rất im lặng. Cậu cũng lặng lẽ ngồi ăn, rồi bỗng một cái bát nhỏ chợt xuất hiện bên tay cậu.
Trong bát chẳng phải thứ gì khác ngoài thịt cua đã được tách sẵn đang tủa ra nom như lá thông. Cậu ngẩn cả người, đoạn lạnh giọng lên tiếng hòng giấu đi sự lúng túng của chính mình: "Em không phải trẻ con, em tự ăn được mà."
"Anh biết." Người thanh niên dịu dàng hỏi, "Vậy nên em có thể giúp anh ăn hết chỗ này được không?"
Thẩm Trì cúi đầu, miễn cưỡng nhận lấy: "Được ạ."
Cậu chấm thịt cua xanh vào wasabi đã được xay nhuyễn rồi bỏ vào miệng. Tuy hương vị không được ngon như lần trước nhưng thịt cua vẫn rất tươi, mềm và còn xen chút ngọt nhẹ. Đôi mắt màu hổ phách của thiếu niên khẽ cong lên.
Cậu cúi đầu ăn thịt cua, căn phòng riêng của hai người lại chìm vào tĩnh lặng. Lúc ăn miếng sashimi cuối cùng, Thẩm Trì lỡ chấm quá nhiều wasabi. Vị cay nồng xộc thẳng lên mũi, cậu lập tức cầm cốc nước bên cạnh lên và uống một ngụm. Nghiêm Tuyết Tiêu ngước mắt, nhìn cậu.
"Sao thế anh?" Uống xong hớp nước trái cây, cậu hỏi.
"Không có gì đâu." Nghiêm Tuyết Tiêu bình tĩnh trả lời.
Cậu lại tiếp tục uống. Đến khi uống hết cả ly, cậu mới nhận ra mình đã lấy sai cốc. Liếc về phía bàn, cậu chợt phát hiện cái cốc mình cầm trên tay là của Nghiêm Tuyết Tiêu. Chẳng trách ban nãy anh lại nhìn cậu như thế.
Mặt cậu trai thoáng chốc đỏ bừng, tay trái cầm cốc nóng bỏng đến độ trên môi cậu cũng thấy nóng theo, như thể bị ai đó nhẹ nhàng chạm vào. Cậu bèn theo bản năng muốn rời đi.
Phòng riêng được thiết kế theo kiểu hai tầng, bên trái và bên phải thấp hơn ghế chính. Nghiêm Tuyết Tiêu nhìn thiếu niên đang không ngừng dịch xuống dưới, rồi cuối cùng ngồi hẳn xuống ghế bên trái đang đặt cặp sách của mình.
Để ý đến ánh mắt nơi Nghiêm Tuyết Tiêu, không hiểu sao Thẩm Trì lại thấy hồi hộp lạ. Cậu mở cặp, lấy bài kiểm tra Toán của kì thi tháng ra và giải thích: "Em nhớ có một câu trong đề mình không biết cách giải nên tự dưng muốn làm thử ấy mà."
"Để anh xem." Giọng nói lành lạnh của người thanh niên từ bên trên truyền đến.
Chẳng ngờ rằng Nghiêm Tuyết Tiêu lại tưởng là thật, cậu đành phải đưa đề thi cho anh. Nhưng đúng là cậu không biết làm tí gì trong tờ bài thi cả, giáo viên cũng chỉ mới đưa đáp án các câu chứ chưa kịp giảng cách giải.
"Lại đây ngồi." Người thanh niên bỗng nhiên mở miệng.
Cậu do dự một thoáng, đoạn cẩn thận nhích về phía Nghiêm Tuyết Tiêu. Thế mà anh cứ lẳng lặng nhìn cậu, khiến cậu chẳng còn cách nào khác ngoài việc ngồi sát thêm một chút. Khoảng cách lần này đã gần hơn trước, làm cậu có thể ngửi được cả hương gỗ thông trên người anh. Cậu không nhịn được mà nín thở.
Nghiêm Tuyết Tiêu trông cậu thiếu niên vẫn đang ngồi phía bên dưới. Anh vô thức gõ ngón tay trên đùi, bình tĩnh bảo cậu: "Ngồi lên đi."
Ý anh muốn nói là ngồi sang bên cạnh. Ấy vậy, chẳng hiểu cậu trai nọ nghĩ tới cái gì mà thân thể đột nhiên cứng đờ lại. Nom cậu tựa như đang cực kì nhân nhượng, lời đến bên môi cũng cố nhịn hết xuống, rồi đỏ mặt đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Bịch một tiếng—
Thẩm Trì ngồi thẳng vào trong lòng người thanh niên.
✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧ ✦
Tác giả có đôi lời muốn nói:
Bé con: Chắc chắn anh ấy muốn tui ngồi lên đùi ảnh mà.