Sau Khi Yêu Đương Trực Tuyến Cùng Đại Lão Hào Môn Tôi Nổi Tiếng

Chương 62




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Thẩm Trì thức dậy lúc sáu giờ sáng. Ăn hết bột yến mạch xong, cậu toan ngồi vào bàn đọc sách, nhưng vì muốn tiết kiệm tiền điện nên cậu quàng khăn cổ lên, đi ra ngoài và đến trường học.

Cậu là người đầu tiên đến phòng học. Trong lớp vắng tanh và vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng lật sách, còn cậu thì ra sức tiếp thu kiến thức giống như một trang giấy được ngâm vào nước.

Do tiết bị đổi nên môn đầu tiên học là Địa lý. Mới đầu Thẩm Trì còn kiên nhẫn ngồi nghe, ấy vậy thầy giáo Địa lý cứ chỉ chăm chăm đọc những thứ trong sách giáo khoa, đã vậy giọng còn đặc sệt chất Biên Thành. Cậu bèn thẳng tay đeo tai nghe lên, tự mình xem sách.

Thầy Vương từ đằng xa trông thấy cảnh tượng ấy. Sau khi tan học, ông bước lên bục rồi tận tình khuyên nhủ: "Tuy trường của chúng ta chủ trương giáo dục thoải mái, không quá nghiêm khắc với học sinh nhưng lên lớp thì các em cố gắng không đeo tai nghe nhé."

Nom cậu trai thờ ơ, thầy Vương chẳng còn cách nào khác ngoài doạ nạt: "Nếu không nghe lời sẽ bị bố mẹ gửi tới một nơi gọi là trại huấn luyện ma quỷ đấy! Sáng dậy lúc năm rưỡi, tối mười hai giờ đi ngủ, còn chẳng có ngày cuối tuần, các em thấy có đáng sợ không?"

Thiếu niên rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, nghiêm túc hỏi: "Em có thể đăng kí ở đâu ạ?"

Thầy Vương:...

Xem ra đến cả thầy Vương cũng không biết. Thẩm Trì mở điện thoại ra, tìm giới thiệu về trại huấn luyện ma quỷ nọ. Cơ sở dạy thêm lớn nào trong nước cũng có, toàn bộ quá trình sẽ được khép kín, thỉnh thoảng còn mời cả giáo viên có tiếng đến để giảng bài.

Thành tích của đa phần trại viên đều được cải thiện đáng kể. Chi phí đương nhiên cũng rất đắt đỏ, dao động trong khoảng bốn mươi đến năm mươi nghìn tệ. Cậu cẩn thận lựa chọn tầm giá vừa phải, ấy là một khoá học hai trăm ngày bao gồm cả ăn và ở với giá bốn mươi tám nghìn tệ. Sau khi chắc chắn xong, cậu gửi tin nhắn cho Nghiêm Tuyết Tiêu.

Thẩm Trì: Giáo viên trong trường dạy không ổn lắm, em cảm giác còn không hiệu quả bằng việc tự mình đọc sách. Thi tháng xong, em tính ghi danh vào trại huấn luyện đặc biệt Hoàng Phố trên Yến Thành.

Nghiêm Tuyết Tiêu thấy tin nhắn trên màn hình, bèn lên máy tính tra thử. Anh đi ra ngoài thư viện rồi gọi điện thoại: "Cậu biết trại huấn luyện đặc biệt Hoàng Phố không?"

Quan Sơn đang ngồi trên xe thì nhận được di động của Nghiêm Tuyết Tiêu. Anh ta đáp không chút do dự: "Biết, là bạn tôi mở đấy. Hiệu quả đúng thật là không tệ, về cơ bản thì học viên đều có thể thi đỗ vào đại học."

"Quản lý sẽ theo kiểu quân sự, mỗi ngày dậy lúc năm rưỡi và bắt đầu tự học lúc sáu giờ. Cái này được các bậc phụ huynh ưa chuộng phết, người đăng kí càng ngày càng nhiều, đầu năm nay người bạn kia còn hỏi tôi có muốn đầu tư vào hay không." Quan Sơn nói tiếp, "Bạn nhỏ nhà cậu muốn báo danh hả?"

Tuy hồi cấp Ba Nghiêm Tuyết Tiêu được nhận vào thẳng Yến Đại nhờ thi đấu, song anh ta nghĩ người nọ phải hiểu được sự tàn khốc của kì thi tuyển sinh đại học. Một người chọi với ba ngàn người khác, so ra thì chút khổ sở kia chẳng là cái thá gì cả.

Ấy vậy, người thanh niên lại đáp: "Không tham gia."

Sau khi cúp điện thoại, Quan Sơn mới nhận ra anh đây là đang đau lòng. Trước kia anh ta từng nghĩ đến việc Nghiêm Tuyết Tiêu khi làm phụ huynh sẽ như thế nào, mà giờ đây, anh ta cuối cùng cũng hiểu rõ rằng anh vốn thuộc tuýp người cưng chiều, không nỡ để bạn nhỏ nhà mình phải chịu khổ sở.



Buổi tối, Thẩm Trì về nhà và làm bài. Tiến độ tự học của cậu chậm hơn nhiều so với dự kiến. Cậu chỉ ngấu nghiến đống sách và học thuộc lòng, nhưng để làm các đề trong sách bài tập thì lại rất vất vả, thậm chí có câu suốt một tiếng cậu vẫn không làm xong nổi.

Cậu nhìn tờ lịch treo trên tường. Riêng môn Địa lý đã choán hết phần lớn thời gian của cậu, mà chỉ còn bảy ngày nữa là tới kì thi tháng. Cậu hoàn toàn không có đủ thời gian để xem sáu môn khác chứ đừng nói đến việc thi đạt tiêu chuẩn.

Cậu mím môi, đang bắt đầu suy nghĩ xem có nên sớm đến trại huấn luyện hay không thì trên điện thoại bỗng hiện lên lời mời vào chat video. Thấy rõ tên người gọi, tay cậu thoáng dừng lại rồi nhấn đồng ý.

Có chăng vì không hay gọi video, cậu vừa nhìn khuôn mặt người thanh niên trên màn hình vừa thấy vô cùng căng thẳng, tựa như có thể ngửi được cả hương gỗ thông mát lạnh nơi anh. Cậu giả vờ bình tĩnh hỏi: "Có chuyện gì hả anh?"

Giọng nói Nghiêm Tuyết Tiêu rất dịu dàng: "Anh đang định bàn với em về vụ đăng kí trại huấn luyện đặc biệt Hoàng Phố."

"Làm sao vậy ạ?" Cậu không nhịn được hỏi.

"Hàng năm bên đấy tuyển sinh nhiều lắm, khó có thể để ý đến từng học viên một." Phía bên kia điện thoại ngừng một chốc rồi nói tiếp, "Vả lại bọn họ chỉ có thể đảm bảo đỗ được đại học thôi."

Tuy không hiểu số lượng tuyển sinh đông và việc chỉ có thể đậu vào đại học có gì bất lợi nhưng Thẩm Trì nghe cũng thấy có lý. Cậu cúi đầu đáp: "Nhưng dạy kèm một thầy một trò với em mà nói thì quá đắt."

Cho dù có là giáo viên ở huyện, giá thuê gia sư một buổi đã lên đến hai trăm tệ. Còn đúng hai trăm ngày nữa là tới kì thi đại học, cậu căn bản không đủ khả năng chi trả đống học phí đắt đỏ tới vậy.

Cậu cứ cúi đầu nên chẳng phát hiện ra tầm mắt của đối phương vẫn luôn dán chặt trên người mình, mãi cho đến khi cậu nghe thấy một câu: "Anh sẽ dạy em."

Thiếu niên tóc đỏ đột nhiên ngước mắt lên. Lúc này, cậu mới để ý Nghiêm Tuyết Tiêu đang cầm trên tay một xấp tài liệu ôn thi đại học dày cộp, rõ ràng đã được chuẩn bị sẵn từ trước.

Cậu chẳng thể miêu tả nổi cảm giác của mình giờ đây như thế nào. Lồng ngực cậu tràn ngập thứ cảm xúc xa lạ; cậu không đủ sức phản kháng lại mà cứ để nó lan ra toàn thân. Hàng mi dày khẽ run rẩy, cậu mở cuốn sách Địa lý ra chậm mất nửa nhịp.

Khác hẳn với tưởng tượng của cậu, Nghiêm Tuyết Tiêu không dựa theo mạch ý của sách giáo khoa mà giải thích dựa trên từng bản đồ. Từ bản đồ địa hình, rồi bản đồ khí hậu, và đến bản đồ các dòng hải lưu.

Chỉ cần chăm chú nghe, bản đồ thế giới đã chậm rãi thành hình trong đầu cậu. Cậu có thể dễ dàng liên tưởng đến địa hình, khí hậu, cũng như dòng hải lưu xung quanh mỗi nơi. Những kiến thức phức tạp dần dà trở nên rõ ràng, và rồi hai tiếng cứ thế trôi qua.

"Trọng tâm của môn Địa lý cấp Ba chính là bản đồ." Giọng Nghiêm Tuyết Tiêu hơi khàn, "Em có thể vẽ lại bản đồ ngày hôm nay được không?"

Cậu trai trẻ gật đầu. Tay phải cậu đeo nẹp nên không cầm bút được, vậy nên cậu bèn dùng tay trái chầm chậm vẽ lưới kinh độ và vĩ độ lên trên giấy. Kinh tuyến gốc nối liền hai cực Bắc và Nam đáng lẽ là điểm bắt đầu để vẽ kinh độ, song nét đầu tiên cậu hoạ lại chính là kinh tuyến của Biên Thành.

Đường nét của lục địa từ từ hiện lên trên giấy. Cậu cẩn thận vẽ tiếp bản đồ, để đường kinh tuyến cuối cùng đi qua bang New Jersey của Mỹ.

Cậu thích vẽ bản đồ lắm, bởi nó khiến cậu cảm thấy như mình đang gần anh trong gang tấc. Vừa đặt bút vẽ nét sau cuối, cậu bỗng dưng nghe thấy giọng nói của Nghiêm Tuyết Tiêu vang lên: "Vẽ xong thì mở sách bài tập ra làm nhé."

Như thể bí mật đã bị phá vỡ, cậu "À" một tiếng, rồi mở quyển sách bài tập trống không. Lí trí bảo cậu nên làm bài, song cậu vẫn chẳng nhịn được mà lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn về phía người thanh niên mặc áo sơ mi trắng trên màn hình.

Bên New Jersey vẫn đang là ban ngày, ánh sáng từ ngoài cửa sổ rọi vào khuôn mặt góc cạnh của Nghiêm Tuyết Tiêu. Đôi mắt phượng dài và hẹp nơi anh vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp, khiến anh như thể đang sống giữa mảnh trời quang trăng sáng.

Thẩm Trì không khỏi nín thở, ấy thế đúng lúc này, người thanh niên lại ngước mắt lên, nhìn cậu và nói: "Cứ nhìn chằm chằm anh thế là không làm bài được đâu."

Nghe anh nói vậy, mặt cậu trai đột nhiên đỏ bừng. Tim cậu đập thình thịch, tựa hồ muốn xông thẳng ra khỏi lồng ngực, và có cả thứ gì đó dường như đang dần nảy nở.

Thiếu niên nhìn về phía cuốn sách bài tập. Đầu óc vẫn cứ trống rỗng, trước mắt cậu chỉ toàn là đôi con ngươi đen láy nọ của Nghiêm Tuyết Tiêu chứ chẳng nhớ nổi chữ gì sất. Cậu cầm bút, tịt mít.

Một lúc lâu sau, nhịp tim của cậu mới dần dần lắng xuống. Cậu buộc mình phải bình tĩnh làm bài. Chẳng biết có phải do cậu tưởng tượng hay không, các câu hỏi trong sách đã đơn giản hơn rất nhiều, khiến cậu chỉ tốn nửa tiếng để hoàn thành hết tất cả và kiểm tra lại bài một lần.

Đối chiếu thử với lời giải, cậu có hai mươi câu đúng trên tổng ba mươi câu. Thẩm Trì chậm rãi thở ra một hơi, lặng lẽ buông cây bút cầm trên tay và cúi đầu bảo: "Em làm xong rồi."

"Thẩm Trì."

Cậu giật mình khi nghe thấy Nghiêm Tuyết Tiêu gọi tên mình, bèn theo bản năng ngẩng đầu lên: "Sao thế anh?"

Người thanh niên nhìn cậu thật chăm chú, đoạn bình tĩnh trả lời: "Giờ em có thể nhìn anh được rồi."