Đại não Thẩm Trì trống rỗng trong hai giây. Cậu đứng dậy chậm mất nửa nhịp, đoạn quay sang bảo Trang Châu và Thi Lương: "Tôi ra ngoài một lát."
Cậu chưa từng nhìn thấy Nghiêm Tuyết Tiêu, cũng chẳng thể tưởng tượng được dáng dấp đối phương ra sao. Cậu vòng ra mặt sau vắng vẻ của tiệm net, không hiểu vì lý do gì mà còn căng thẳng hơn cả lúc thi đấu.
Hít một hơi thật sâu, cậu bấm nhận lời mời.
Một người thanh niên mặc sơ mi trắng xuất hiện trên màn hình. Nước da anh trắng lạnh, đôi mắt phượng hẹp và dài. Dẫu cách một cái màn hình song cậu vẫn có thể cảm nhận được sự xa cách như có như không nơi anh, tựa như vết mực thông không phai trên giấy.
Trái tim cậu trai đập thình thịch. Cậu há miệng nhưng lại chẳng thốt nổi nên lời. Ngửi mùi hương trong trẻo của cỏ cây trong không khí, cậu cảm giác có thứ gì đó đang lặng lẽ lấp đầy tại đáy lòng mình.
Nghiêm Tuyết Tiêu nhẹ giọng hỏi cậu: "Sao lại cầm điện thoại bằng tay trái?"
Rõ ràng chỉ là một câu hỏi rất đỗi đơn giản nhưng hô hấp cậu vẫn loạn xạ như cũ. Cậu vội vàng đáp: "Tay phải em hơi mỏi."
Đối phương dường như đang suy tư. Bầu không khí rơi vào tĩnh lặng, mãi cho tới khi Nghiêm Tuyết Tiêu thản nhiên lên tiếng: "Anh làm việc tiếp nhé."
Lúc này đây, cậu mới nhận ra Nghiêm Tuyết Tiêu đang cầm trên tay bộ đồng phục của tiệm cà phê, bèn bình tĩnh tắt video đi.
Ấy vậy, sau khi cúp điện thoại, thiếu niên với mái đầu đỏ rực tựa lưng vào mặt tường bị mặt trời hun đến nóng bỏng, nhịp tim đập càng lúc càng mạnh hơn.
♪
Ngày thứ Hai đi học, thầy Vương ôm một chồng sách bài tập dày bước lên bục giảng: "Hoạt động dọn sạch quán net tuần trước đã đạt được bước tiến đột phá, không học sinh trường số 3 nào xuất hiện ở tiệm net cả."
Dưới bục giảng, Trang Châu mở miệng: "Thầy Vương nên đổi kính thì hơn, bọn mình ở quán net tới tận giữa trưa mà thầy ấy không phát hiện."
Thẩm Trì lười nhác gật đầu.
"Trước khi vào học thầy còn muốn báo một việc nữa. Một bệnh viện lớn tại Yến Thành sẵn lòng khám sức khoẻ miễn phí cho toàn bộ học sinh của trường chúng ta. Chín giờ sáng thứ Sáu, các em tập trung dưới sân nhé, nhớ là phải để bụng rỗng." Thầy Vương nhìn về phía Thẩm Trì, "Một số em học sinh đừng có đến trễ đấy, đừng vì đạt được chút thành tích mà đã đắc ý."
Trang Châu nhìn kết quả bài kiểm tra vừa được công bố. Thấy tên Thẩm Trì đứng vững ở vị trí cuối cùng, cậu ta bèn khó hiểu không thôi: "Đứng thứ nhất từ dưới lên mà cũng coi là thành tích sao?"
"Lão Vương ấy mà, lòng như mò kim đáy bể." Nam sinh ngồi phía trước quay đầu lại bảo.
Thẩm Trì chẳng có cảm giác gì với việc kiểm tra sức khoẻ này lắm, lúc bị rút máu cậu cũng chẳng buồn nhấc mắt. Khám sức khoẻ và livestream xong, cậu bắt tàu hoả đến Yến Thành để tham gia thi đấu.
Trận chung kết chia ra làm hai ngày để giảm thiểu độ ảnh hưởng của vận may xuống mức thấp nhất. Mỗi ngày sẽ có sáu trận, tổng cộng là mười hai ván đấu. Thứ hạng sẽ được quyết định bằng điểm tích luỹ, rõ ràng là vô cùng khốc liệt.
Để đảm bảo có thể đến kịp địa điểm thi đấu trước chín giờ ngày hôm sau, cậu không chọn đi tàu màu xanh(*) rẻ nhất mà mua vé phổ thông của tàu tốc hành.
(*) Tàu màu xanh thường là các loại tàu cũ ở Trung Quốc và nay hiếm khi được sử dụng vì các phương tiện giao thông đường sắt đã được nâng cấp.
Trên tàu có đủ loại người khác nhau. Vị trí của cậu ngay gần nhà vệ sinh, mùi thuốc lá rẻ tiền cứ luẩn quẩn trong không khí khiến cậu phải nhíu mày, rồi càng ôm chặt chiếc cặp trong ngực hơn.
Giấc ngủ của cậu rất nông. Bởi một mình đi tàu hoả, sợ cặp bị trộm mất nên cậu chẳng dám ngủ say. Mãi đến hai, ba giờ sáng, cậu mới chìm vào giấc mộng.
Bảy giờ sáng, đoàn tàu dừng tại thủ đô Yến Thành. Nghe thấy giọng nói đọc thông báo, thiếu niên bỗng dưng tỉnh táo hẳn. Đứng dậy khỏi chiếc ghế cứng đơ, phần thân dưới của cậu đã tê dại. Cậu đờ người đi xuống tàu.
♪
Tưởng Húc đã đến Yến Thành trước một tuần. Hắn rời khách sạn, ăn một bữa tối thật thịnh soạn rồi mới đến địa điểm diễn ra trận chung kết.
Vào được đến vòng chung kết phần lớn đều là tuyển thủ chuyên nghiệp. Thí sinh được chú ý nhiều nhất chẳng còn ai khác ngoài người đứng thứ nhất tại bảng Đông Nam – Chu Đình Xuyên. Xuất thân từ trại huấn luyện trẻ của SWL, anh được hưởng một hệ thống huấn luyện bài bản nhất cả nước. Vừa vào League một năm, Chu Đình Xuyên đã trở thành chủ lực của SWL, từ đó có thể thấy được phần nào sức mạnh của anh ta.
Hắn rời mắt khỏi Chu Đình Xuyên đang được mọi người vây quanh, trông thấy Thẩm Trì lẻ loi đeo cặp sách đi đến chỗ ngồi và vặn bình nước ra uống một ngụm. Hắn bèn chú ý tới từng đốt ngón tay nơi cậu. Đây chắc chắn là đôi bàn tay chơi đàn piano.
Nếu cho hắn đánh giá lối chơi của Thẩm Trì, vậy sẽ chỉ có duy nhất một từ ngữ để hình dung, đó là một phong cách chơi hoàn toàn hoang dại. Tốc độ và phản xạ của cậu quá sức ghê gớm và chẳng ai có thể bắt chước nổi. Bỗng dưng hắn tò mò không biết giữa Chu Đình Xuyên và Thẩm Trì, đến cùng là ai thắng ai thua.
Mặc dù trận đấu chưa chính thức diễn ra nhưng phát sóng đã bắt đầu được mở. Bởi đây là giải đấu đơn hiếm thấy nên độ hot của phòng livestream nhanh chóng leo thẳng lên trang đầu Emperor Penguin.
[Chu Đình Xuyên cố lên!]
[Không ai phản đối việc Chu Đình Xuyên là quán quân đúng không nào?]
[Tui đây không có ý kiến!]
[Mị cược rồi đó nha]
[Chủ yếu là cược vào Chu Đình Xuyên thôi. Tỉ lệ cược thấp thế mà vài người vẫn đặt niềm tin vào Late cơ đấy, có Chu Đình Xuyên rồi thì thôi đừng nghĩ nữa]
Trước máy tính, Nghiêm Tuyết Tiêu đặt sách xuống, khẽ nhíu mày. Anh đăng kí tài khoản trên Emperor Penguin, lần đầu tiên tham gia đặt cược.
Trong phòng phát sóng, Đoạn Thế và Phương Thăng Tuyền cùng nhau hợp tác làm bình luận viên. Đoạn Thế giới thiệu qua tình hình của các tuyển thủ: "Sau màn tranh đấu kịch liệt tại bảng Đông Nam, Chu Đình Xuyên giành được vị trí đầu tiên với 174 điểm, tiến thẳng vào vòng chung kết! Sức mạnh của cậu ấy thế nào chúng ta cũng thấy rồi, hiện cậu ấy cũng đang được nhiều người dự đoán là quán quân nhất, số lần đặt cược đang dẫn đầu và bỏ xa—"
Vừa dứt lời, anh ta nhìn trang cá cược và ồ lên: "Tôi nói nhầm, bây giờ số tiền đặt cược của Late đang cao nhất."
Khu bình luận chấn động,
[Nãy tôi xem mới chỉ có năm mươi tệ thôi mà?]
[Fan Late giàu đến vậy à?]
[Cay thật]
[Chậc, nhìn vẻ ngoài của nhóc con tóc đỏ đi, hút được cô nào nhiều tiền cũng chẳng có gì lạ. Nhưng thi esports thì phải lấy thực lực ra nói chuyện nhé]
Chưa đầy năm phút nữa, cuộc thi sẽ bắt đầu. Máy quay chậm rãi lướt qua các tuyển thủ. Có tới một trăm người chơi đến từ khắp các nơi trên cả nước nên chẳng phải ai Phương Thăng Tuyền cũng biết.
Anh ta trông thấy cậu trai trẻ kéo ghế ra, nom hoàn toàn trái ngược với vị tuyển thủ chuyên nghiệp đang cười vô cùng tươi bên cạnh: "Có vẻ Late đang khá mệt nhỉ."
"Giao thông ở phía Tây Bắc quả thật rất bất tiện." Đoạn Thế giải thích, "Hi vọng sẽ không ảnh hưởng đến trận đấu kế tiếp."
[Đừng nghiêm túc thế chứ, hôm qua cậu ta còn livestream cơ mà]
[Mua vé máy bay đi thì cũng chỉ mất vài tiếng thôi]
[Tưởng Húc cũng ở Tây Bắc còn gì? Anh ấy đến Yến Thành trước một tuần và ở khách sạn đấy thôi? Hôm nay mới mò đến thì đừng trách người khác làm mình không được nghỉ ngơi tốt]
Chín giờ tối, cuộc thi chính thức bắt đầu.
Không giống với thi theo nhóm bốn người thông thường, nay có một trăm tuyển thủ tham dự nên cùng lúc có thể xảy ra nhiều màn giao chiến khác nhau. Đạo diễn đương nhiên sẽ tập trung hướng ống kính về phía Chu Đình Xuyên.
"Trạng thái của Chu Đình Xuyên hôm nay rất tốt." Phương Thăng Tuyền bình luận, "Dù là tiết tấu hay phản xạ đều không gặp vấn đề gì hết, đúng là một tuyển thủ chuyên nghiệp hoàn hảo."
"Tưởng Húc cũng phát huy hơn hẳn." Đoạn Thế tiếp lời, "Nhưng đáng tiếc cậu ấy đã đụng phải Chu Đình Xuyên rồi, chỉ một phát bắn đã bị giết chết!"
Đoạn Thế vừa dứt câu, trên màn hình lại nổ ra một trận chiến khác. Chu Đình Xuyên nhạy bén phát hiện ra Late đang mai phục trên sườn núi, bèn dùng khẩu AWM ghim thẳng viên đạn vào đầu cậu.
"Tiếc là Late vẫn chưa đủ quen với địa hình, không lọt vào top 10 nên chưa giành được điểm xếp hạng." Giọng nói của Phương Thăng Tuyền đượm vẻ tiếc nuối.
"Đây có lẽ chính là sự khác biệt giữa nghiệp dư và chuyên nghiệp nhỉ." Đoạn Thế nói, "Cậu ấy chưa kiểm soát được hết tất cả các chi tiết nhỏ, mà chính những chi tiết này thường là yếu tố then chốt quyết định cục diện trận chiến."
[Bà chị nhà giàu kia ném tiền xuống nước rồi]
[Đau lòng giùm một giây]
[Đừng đau lòng chớ, chị ta lại đập tiếp kìa]
Sau ba ván đấu của ngày thi thứ nhất, Chu Đình Xuyên dẫn đầu với 75 điểm, mà Thẩm Trì thì xếp thứ hai mươi với 43 điểm – một thành tích không thể nói là quá tốt hay quá kém.
[Trình độ bên Tây Bắc thật sự không ổn lắm, người đầu bảng vào chung kết lại chỉ đứng thứ hai mươi]
[Cảm giác sau khi bị hehot ở trận đầu tiên là Late thất thần hẳn, hai trận tiếp theo chơi không được tốt mấy]
[Vấn đề ở đây là do thiếu kinh nghiệm thi đấu đấy, chắc là bị động chạm đến lòng tự tin rồi. Dù có đứng đầu bảng Tây Bắc thì cũng chỉ là hạng xoàng trong giới thuyển thủ chuyên nghiệp thôi]
Đến lúc nghỉ giữa giờ, Thẩm Trì đi tới phòng nghỉ, lấy bình nước trong ba lô ra rồi uống một ngụm. Kế đó, cậu bật điện thoại lên.
[Cậu ta làm gì dợ?]
[Hiệp sau đấu ở bản đồ sa mạc, hình như đang ghi nhớ bản đồ thì phải]
[Thời gian ngắn như vậy cũng nhớ nổi à?]
[Địa hình thì chắc cậu ta nhớ rồi nên chỉ cần chú ý đến chi tiết nhỏ thôi, nhưng thế cũng khó lắm đấy]
Thẩm Trì tưởng như bản thân đã về lại với những ngày tháng học thuộc bản nhạc piano. Nỗi áp lực trái lại còn khiến cậu bình tĩnh hẳn. Cậu lia mắt từ khu nhà giam đằng Tây cho đến căn cứ quân sự phía Đông, tới từng gốc cây và tảng đá.
Năm phút đồng hồ trước khi bắt đầu nửa sau của ngày thi, cậu nhắm mắt lại đọc thầm một lần, rồi tắt điện thoại và một lần nữa tiến vào sân đấu.
[Không nghỉ ngơi tí nào kìa]
[Thật sự có thể nhớ hết được à?]
[Nhớ được thì chơi esports làm gì nữa, thi thẳng vào Yến Đại luôn cho rồi]
"Áp lực của Late có hơi lớn đấy." Phương Thăng Tuyền nói một cách khéo léo, "Hi vọng những trận sau cậu ấy có thể điều chỉnh lại trạng thái cho thật tốt, cá nhân tôi vẫn rất xem trọng cậu ấy."
Nửa sau ngày thi đấu diễn ra rất có trật tự. Điểm tích luỹ được của Chu Đình Xuyên không ngừng tăng lên, từ đầu tới cuối vẫn luôn giữ vị trí số một, và thành công đạt được chuỗi thắng sáu trận liên tiếp tại vòng chung kết.
Song có thứ khiến Phương Thăng Tuyền ngạc nhiên hơn hẳn: Chẳng biết từ bao giờ, Late đã tăng từ hạng hai mươi lên hạng bảy với số lần tiêu diệt đáng kinh ngạc!
[Đạo diễn không quay nên làm tui bối rối quá, nửa đầu chẳng phải Late vẫn đang xếp thứ hai mươi à? Sao tự dưng vụt lên top 7 rồi]
[Mị cũng nhớ là hạng hai mươi mà]
[Hệ thống tính điểm có vấn đề gì không đấy?]
Phương Thăng Tuyền cũng mù mờ không kém, bèn yêu cầu đạo diễn phát vài cảnh quay. Hình ảnh từ điểm nhìn của Late được chiếu lên màn hình. Vẫn chỉ là động tác bấm nút bắn, trông chẳng có gì khác so với trước đó, nhưng sau khi xem lại vài lần, anh ta bỗng nhận ra điểm khác biệt.
"Cậu ấy càng ngày càng nhạy trong việc phát hiện kẻ thù." Phương Thăng Tuyền bình luận, giọng điệu lộ ra vẻ tán thưởng rõ ràng, "Biết chọn chỗ núp kín hơn, khả năng kiểm soát các chi tiết nhỏ trên bản đồ cũng đã tăng lên."
[Nhớ được thật kìa]
[Tò mò không biết cậu ta học trường nào]
[Cậu ta mặc đồng phục tại vòng bảng thì phải, chắc là mới cấp Ba thôi]
[Cậu ấy tiến bộ nhanh ghê! Tui nhớ lúc mình mới xem Late livestream thì cậu ấy chỉ là một streamer có trình độ nhỉnh hơn đôi chút thôi. Chẳng trách lúc trước bên SWL lại trao cơ hội cho cậu ấy, tiếc là cậu ấy không đồng ý. Nếu được đào tạo bài bản thì có khi trình độ hiện tại cũng không thua kém gì Chu Đình Xuyên đâu]
Trận đấu kết thúc, các thí sinh lần lượt rời khỏi hiện trường. Thiếu niên vẫn ngồi tại chỗ, bàn tay phải giấu dưới ống tay áo khẽ run rẩy, mà cơn run ấy còn kéo dài hơn những lần khác.
Tưởng Húc để ý đến tay Thẩm Trì. Hắn đưa cho cậu chai nước lọc đã được mở nắp: "Cậu biết bệnh viêm gân cổ tay không? Đây là bệnh nghề nghiệp thường gặp, mới giai đoạn đầu thì có thể hồi phục tự nhiên được, nhưng nếu nghiêm trọng thì chỉ đành tạm biệt đấu trường thôi."
Thẩm Trì không nhận chai nước.
"Cậu thấy Chu Đình Xuyên hôm nay rồi đấy, cậu ta là tuyển thủ hàng đầu trên sàn đấu. Muốn thắng được cậu ta thì phải dùng đến 120% sức lực." Tưởng Húc kết luận, "Chỉ vì một trăm nghìn tiền thưởng dành cho quán quân thì không đáng đâu."
Thẩm Trì mím môi.
"Còn vé vào cửa giải vô địch thế giới năm nào cũng có hết." Tưởng Húc đặt nước lên trên bàn, "Việc đến Mỹ để xem trực tiếp tại Los Angeles và coi phát sóng trên mạng cũng chẳng có gì khác nhau cả."
Thiếu niên im lặng suốt nãy giờ bỗng ngắc ngứ mở miệng: "Mỹ sao?"
Tưởng Húc chẳng hay Mỹ có gì đặc biệt, nhưng hắn vẫn kiên nhẫn trả lời: "Trước đây chung kết được tổ chức ở Berlin, Đức nhưng năm nay lại ở Los Angeles."
"Cảm ơn."
Thẩm Trì đột nhiên đứng dậy, tay trái cầm cặp sách đến phòng nghỉ. Thế rồi, cậu sang nhà nghỉ nằm cạnh địa điểm thi.
Trên tường nhà nghỉ dán đầy những tấm nhỏ. Phòng chật tới độ không có cửa sổ, trong không khí bốc lên mùi ẩm ướt. Nơi bóng tối, thiếu niên mở xem bản đồ thế giới, đầu ngón tay đáp xuống Bắc Mỹ.
Dường như nước Mỹ chẳng còn xa tới mức cậu không thể với tới nữa.