Sau Khi Yêu Đương Trực Tuyến Cùng Đại Lão Hào Môn Tôi Nổi Tiếng

Chương 106




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Nghe được câu nói cuối cùng ấy, Thẩm Trì cúi đầu nhìn cuốn sách triết học trên tay. Trái tim vốn đang bình tĩnh nơi cậu bỗng dưng lỡ mất nửa nhịp, một ý nghĩ mà ngay cả chính bản thân cậu cũng không dám tưởng tượng đến xẹt qua đầu.

Hoá ra anh trai thích cậu sao...

Cảnh tượng sau khi cả hai gặp lại nhau hiện ra trước mắt cậu. Mối quan hệ giữa bọn họ thân thiết hơn nhiều so với anh em ruột: Nghiêm Tuyết Tiêu sẽ không bao giờ từ chối cái ôm của cậu, thậm chí là cả việc hôn cậu, và anh cũng chẳng gần gũi hơn với người nào khác.

Vì quá coi trọng thứ tình cảm này, thiếu niên mãi chẳng dám xác nhận suy nghĩ ấy. Cúp điện thoại xong, cậu vẫn cứ ôm chiếc hộp trong lồng ngực như cũ, rồi một lúc sau mới cầm sách sang phòng làm việc.

Hít một hơi thật sâu, cậu ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Tuyết Tiêu, cố tình lật trang bìa cuốn "Triết học hiện sinh" đã cũ.

Nếu đúng như lời Trang Mạn nói, hẳn anh cậu sẽ phản ứng lại khi nhìn thấy quyển sách này. Cậu trai đặt cuốn sách xuống, đoạn nhìn về phía Nghiêm Tuyết Tiêu, để lộ đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp.

Người đàn ông đang tập trung phác thảo bản báo cáo. Như không nhận ra cậu đã đến, vẻ mặt của anh vẫn rất bình tĩnh, chẳng hề có chút khác lạ nào.

Cậu bèn ho khan một tiếng: "Em đọc sách nhé."

Bầu không khí tĩnh lặng bị phá vỡ. Nghiêm Tuyết Tiêu ngước mắt lên nhìn Thẩm Trì, đôi mắt đen láy chậm rãi lướt qua cuốn sách trên tay cậu. Anh tựa hồ muốn nói với cậu điều gì đó.

Thiếu niên tóc đỏ lập tức trở nên căng thẳng tợn. Cậu nín thở chờ đợi anh lên tiếng, hàng mi dày chẳng dám chớp.

Ấy vậy, Nghiêm Tuyết Tiêu chỉ nhìn và nhẹ nhàng nhắc nhở cậu: "Em cầm ngược sách rồi kìa."

Đại não Thẩm Trì trống rỗng suốt hai, ba giây. Liếc cuốn sách lật ngược trên tay, vành tai cậu đỏ bừng cả lên. Cậu giật lấy quyển sách, đoạn lao về phòng ngủ nhanh như chớp. Chắc chắn là cậu đã suy nghĩ quá nhiều rồi, có lẽ lúc ấy anh chỉ quên mang theo cuốn sách này mà thôi.

Ấy vậy, có một điều cậu không nhìn thấy, đó là cảnh Nghiêm Tuyết Tiêu khẽ mỉm cười đầy dịu dàng.



Do chiếm được khu trường học bên bản đồ hải đảo nên TTL đã thoát khỏi kiếp eco(*), từ đó thành tích ở mỗi trận đấu của đội đều tương đối ổn định. Tại buổi đấu tập cấp T01 ngày hôm sau, lần đầu tiên bọn họ lọt vào top 5.

(*) Do được một số bạn đọc chơi PUBG góp ý nên mình sẽ chuyển thuật ngữ roll điểm sang eco cho dễ hiểu và gần gũi với bên mình hơn.

Màn đấu tập kết thúc, Lam Hằng tắt máy tính đi, đoạn tò mò hỏi Thẩm Trì: "Nhóc tặng quà sinh nhật cho người ta chưa?"

Ai cũng bị lời nói của Lam Hằng thu hút sự chú ý, ngay cả Hứa Thành đã ra đến cửa rồi cũng không khỏi dừng bước. Hiển nhiên cả đám đều vô cùng hứng thú với chuyện tình cảm của nhóc đội trưởng nhà mình.

"Giỏ hàng của anh ấy trống không à." Thẩm Trì tháo tai nghe xuống.

"Thế mà cổ(*) lại không mua sắm bao giờ sao?" Lam Hằng chân thành khen ngợi, "Ngày nay khó kiếm được người nào cần kiệm như thế lắm."

(*) Do cách phát âm của các đại từ nhân xưng nam nữ trong tiếng Trung giống nhau nên Lam Hằng không nhận ra người Thẩm Trì nhắc đến là nam.

"Không hề." Thiếu niên tàn nhẫn phá vỡ suy đoán của anh, "Vì nếu muốn mua cái gì thì anh ấy đều đặt ngay luôn rồi."

Lam Hằng:... Hoá ra là một cô nàng phá của.

Tuy lo lắng nhưng Lam Hằng vẫn nghĩ nát óc hòng tìm ra giải pháp: "Quanh Yến Thành có đảo Ánh Trăng vừa mới khai thác xong, nghe bảo nước biển trong lắm. Không thì cậu mua hai tấm vé lên trên đảo mừng sinh nhật người ta vậy?"

Thẩm Trì không đáp lời. Dù bản thân cậu rất thích biển, song mấy hòn đảo gần Yến Thành lúc nào cũng đông đúc cả, mà anh trai cậu lại không thích những chốn xô bồ.

Diệp Ninh đế thêm: "Hợp để tỏ tình lắm đấy.". Ngôn Tình Hay

Thiếu niên lặng lẽ mở điện thoại: "Anh có kế hoạch gì cho sinh nhật của mình chưa?"

Phía bên kia điện thoại, Nghiêm Tuyết Tiêu hơi ngừng trong chốc lát rồi mới đáp lời: "Em muốn đi đâu à?"

Thấy ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía mình, Thẩm Trì nhanh chóng đi ra khỏi phòng tập, đoạn nuốt nước bọt và hỏi: "Đảo Ánh Trăng thì sao ạ?"

Tim cậu như nhảy lên trên miệng, mãi cho đến khi nghe thấy đối phương "Ừ" một tiếng thì cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Cúp máy xong, cậu mua hai vé lên đảo Ánh Trăng từ đám đầu cơ, trái tim không hiểu sao mà cứ đập liên hồi.

Bên nhà họ Thẩm cũng đang chọn quà. Ngồi trên chiếc sô pha đắt tiền, phu nhân Thẩm xem qua danh sách đồ của buổi đấu giá được gửi tới trước: "Còn chưa biết vị kia thích cái gì nữa."

Ba Thẩm trầm ngâm: "Cứ tặng một bức thư hoạ cổ đi, không bao giờ sai được đâu."

"Con tưởng mọi người bảo nhà họ Nghiêm sa sút hơn trước kia mà ạ?" Nghe ba mẹ nói chuyện với nhau, Quý Thư rụt rè lên tiếng trên bàn cơm.

"Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo." Giọng điệu của ba Thẩm không giấu được nỗi ước ao, "Nếu lần này chúng ta được giao cho dự án xây dựng quận mới thì cuối năm có thể trả lãi. Chẳng biết năm nay làm sao thế nhỉ, tự dưng bị cướp mất vài khách hàng lớn."

Phu nhân Thẩm liếc xéo ông: "Ông mà ít tặng mấy món trang sức cho người ngoài thì ta đã giàu hơn."

"Bà lại thế nữa rồi." Ba Thẩm nom có vẻ thiếu kiên nhẫn, "Bình thường lúc nào cũng kêu tôi không chịu về nhà, đến khi tôi về rồi thì cứ xị cái mặt ra."

Phu nhân Thẩm nói năng nhẹ nhàng hơn: "Tôi biết gần đây ông rất vất vả. Lần này mình cắn răng tặng một món quà thật đắt tiền hôm tổ chức tiệc mừng đi, để xem có thể xoay chuyển được tình hình công ty hay không."

Chỉ cần được nhà họ Nghiêm đổ cho ít tiền cũng đủ giúp nhà bọn họ sống sót. Biết Nghiêm Tuyết Tiêu thích con trai, bà ta không khỏi nhìn về phía Quý Thư.

Khi còn trẻ, bà ta cũng thuộc hàng mĩ nhân, song Quý Thư lại chẳng được thừa hưởng chút nét đẹp nào. Khuôn mặt cậu tròn và ngắn, mắt và mũi thì nhỏ, tuy không tính là xấu nhưng cũng chưa thể coi là đẹp.

Nhìn vẻ ngoài tầm thường của Quý Thư, đôi mắt phu nhân Thẩm thoáng ánh lên nỗi thất vọng. Dù Thẩm Trì học hành không giỏi nhưng lại rất đỗi xinh đẹp, dẫn cậu đi không chừng còn có thể lấy lòng Nghiêm Tuyết Tiêu.

Ba Thẩm chần chừ hỏi: "Nhưng ta có được đi không?"

"Thế ông nghĩ bình thường tôi đi giao thiệp chẳng vì gì cả à?" Phu nhân Thẩm tiếp tục xem danh sách đồ bán đấu giá, "Bức tranh hiện đại này trông không tệ."

Bà ta vô cùng tự tin với tài làm ăn của mình. Dẫu không nhận được thiệp mời trước yến tiệc một ngày, bà ta cũng không lấy làm hoảng loạn mà chỉ nghĩ là do sai sót nào đó.



Ngày mười bốn tháng Mười, tại nơi ở cũ của nhà họ Nghiêm.

Vô số khách mời mang quà đến để chúc mừng sinh nhật vị chủ nhân trẻ tuổi của tập đoàn họ Nghiêm, nhưng mãi mà vẫn chẳng thấy anh xuất hiện. Ngồi cạnh Lạc Thư, phu nhân Nghiêm nhíu mày: "Thất lễ quá rồi."

Trịnh An không tài nào ưa nổi bộ dáng trịch thượng của Lạc Thư. Không đợi phu nhân Nghiêm tiếp tục, gã đã giễu cợt: "Thất lễ gì chứ?"

"Có chú Lạc với chị ở đây tiếp khách mà nhỉ." Đôi mắt đục ngầu của Trịnh An loé lên vẻ ranh mãnh, "Cần gì đến Tuyết Tiêu nữa."

Mắt thấy bầu không khí giữa hai bên trong yến tiệc càng ngày càng căng thẳng, phu nhân Nghiêm lo lắng nhìn về phía Nghiêm Tế đang ngồi trên xe lăn, nhưng một Nghiêm Tế xưa kia lúc nào cũng mỉm cười và tiếp đãi niềm nở nay lại im lặng rồi đẩy xe lăn về phía hành lang.

Raven ngồi cuối bàn đứng dậy đuổi theo Nghiêm Tế. Hắn vẫn luôn đồng hành bên cạnh Nghiêm Tuyết Tiêu kể từ khi tốt nghiệp ngành Chính trị tại Princeton. Hồi còn đi học, hắn đã đoán rằng gia cảnh của Nghiêm Tuyết Tiêu chẳng hề tầm thường chút nào, nhưng không ngờ nó lại hiển hách đến vậy. Bản thân đã từng chứng kiến cảnh tượng khiến người ta sợ hãi vào đêm tuyết ấy, hắn biết rõ sự nguy hiểm, nhưng đồng thời cũng hiểu được cơ hội tiềm ẩn trong đó.

"Ngài không lo lắng sao?" Đi theo sau Nghiêm Tế, Raven hỏi.

Trong bóng tối, Nghiêm Tế nheo mắt, đoạn dừng xe lăn trước một bức tranh cổ. Nơi bức tranh, rõ ràng có hai con hổ đang đánh nhau.

Còn phu nhân Thẩm ăn mặc lộng lẫy thì đang đứng bên ngoài nơi ở của nhà họ Nghiêm. Bà ta nói với nhân viên bảo vệ: "Chúng tôi có tên trong danh sách dự tiệc năm ngoái mà, không có lí gì năm nay lại không được mời."

"Bà không thể vào nếu không có thiệp." Nhân viên bảo vệ lạnh lùng trả lời.

Phu nhân Thẩm cố giữ vẻ thanh nhã mà rời đi, rồi cầm bức tranh đắt đỏ mình mua ngồi lên xe. Từ đầu năm đến nay, nhà họ Thẩm luôn gặp chuyện không may. Chuyện làm ăn phía công ty gặp khó khăn đã đành, ngay cả mọi nỗ lực vươn lên tầng lớp thượng lưu của bà ta cũng tan thành mây khói.

Bà ta bỗng nảy ra một suy đoán: "Không phải là ta đắc tội với nhà họ Nghiêm rồi đấy chứ?"

"Tôi không cần biết có phải mình đắc tội với nhà họ Nghiêm hay không." Khuôn mặt ba Thẩm tràn đầy vẻ thiếu kiên nhẫn, "Tôi chỉ biết nếu không phải vì bà, tôi cũng sẽ chẳng mua bức tranh đắt tiền đến vậy, làm cuối năm nay càng không trả nổi lãi nữa."

Trên xe, Quý Thư co rúm người lại, chẳng dám mở miệng. Việc trông thấy Thẩm Trì ngày ấy quả nhiên không phải là điềm lành, cậu ta có dự cảm rằng mọi thứ mình có rồi sẽ bị cướp đi hết. Quý Thư không khỏi nghĩ, giá như Thẩm Trì rời khỏi Yến Thành thì tốt.

Hoặc là chết luôn đi thì hay biết mấy.



Vì buổi đấu tập bị hoãn lại nên mãi đến bảy giờ tối, Thẩm Trì mới hoàn thành xong trận đấu và rời khỏi trụ sở. Lúc đến bến tàu đã là gần mười giờ đêm, cậu trông thấy bóng dáng cao lớn và rắn rỏi của Nghiêm Tuyết Tiêu đứng bên cạnh thuyền.

Thiếu niên hãy còn mặc đồng phục đội chạy tới trước mặt Nghiêm Tuyết Tiêu, đoạn xấu hổ nói: "Xin lỗi anh, em luyện xong muộn. Anh chờ có lâu lắm không?"

"Mới được một lúc thôi." Nghiêm Tuyết Tiêu – người đã đến từ buổi chiều bình tĩnh đáp.

"Vậy bọn mình lên đảo đi." Cậu trai lấy từ trong túi ra hai tấm vé vào cửa mua từ bọn đầu cơ, "Tuy đã hơi trễ rồi, nhưng chắc bây giờ cũng không còn đông nữa đâu."

A Bùi đứng cạnh thầm nghĩ, đâu chỉ không nhiều người lắm, mà là chẳng có ma nào khác trên đảo kia kìa. Ngay cả bản thân hắn cũng không được phép sang đảo nữa là.

Thiếu niên hoàn toàn chẳng hay biết gì mà đưa vé cho anh. Hai người lên con thuyền hướng tới đảo Ánh Trăng. Mặt biển vào ban đêm vô cùng yên tĩnh, ánh trăng soi rọi làn nước khiến nó như được bao phủ bởi một lớp băng mỏng, nhìn mà không rõ nước biển trong đến nhường nào.

Ngồi trên thuyền, Thẩm Trì bỗng thấy hồi hộp vô cớ. Tay nắm chặt cuống vé, cậu mở miệng: "Em còn chưa kịp hỏi, đối tượng xem mắt của anh trông như thế nào vậy?"

"Em muốn biết à?" Nghiêm Tuyết Tiêu khẽ cười, diện mạo bảnh bao của anh càng khiến nụ cười nọ thêm phần quyến rũ.

Vất vả lắm mới rời mắt đi được, cậu trai gật đầu.

"Còn nhỏ tuổi."

"Thích làm nũng."

Cảm nhận được sự thân thiết trong giọng nói của anh, Thẩm Trì cố dằn xuống nỗi ghen tuông trong lòng. Ngay khi vành mắt cậu sắp đỏ bừng, Nghiêm Tuyết Tiêu tiếp tục: "Chơi game cũng rất giỏi nữa."

Hô hấp bỗng dưng khựng lại, cậu vừa định tiếp lời thì thuyền đã cập bến. Đèn đóm trên bờ biển đột nhiên sáng lên và chiếu xuống mặt biển đen ngòm, hệt như những ngọn lửa rực rỡ trong lễ hội sương và lửa.

Cậu vô thức ngó sợi dây màu đỏ nơi cổ tay người đàn ông. Chậm rãi thở hắt một hơi, cậu lấy hết can đảm mà bảo: "Em không có nói cho anh biết đợt lễ hội sương và lửa, nhưng đeo sợi dây màu đỏ nghĩa là nguyện ở bên người mình thích mãi mãi."

Cuối cùng cậu cũng nói được bí mật chôn giấu dưới đáy lòng. Ấy thế, nói ra rồi thì cậu lại thấy hối hận, lòng chỉ sợ Nghiêm Tuyết Tiêu sẽ rời khỏi mình để tránh mối hiềm nghi.

Bầu không khí chìm vào một sự tĩnh lặng khó tả. Đương lúc cậu hoảng loạn, Nghiêm Tuyết Tiêu nhìn cậu thật chăm chú, đoạn bình tĩnh đáp: "Anh biết chứ."

Bên bờ biển rực sáng, thiếu niên chợt ngẩng đầu, trước mắt hiện lên khung cảnh Nghiêm Tuyết Tiêu buộc sợi dây đỏ cho mình giữa lễ hội sương và lửa. Nghe thấy nhịp tim bản thân đập ngày một dữ dội, cậu đỏ mặt cất lời.

"Anh ơi, có phải anh—" Cậu hít một hơi thật sâu mới có đủ dũng khí để nói tiếp, "Có phải anh đã thích em từ rất lâu rồi đúng không?"

Cậu vừa bật thốt câu hỏi với vẻ cam chịu thì ngay giây tiếp theo, bờ môi lạnh lẽo của Nghiêm Tuyết Tiêu đã bất ngờ phủ lên môi cậu. Một giọng nói trầm thấp truyền đến từ phía bên trên: "Thích muốn chết đi được."

✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧✦ ✧ ✦ ✧ ✦ ✧ ✦

Tác giả có đôi lời muốn nói: Xem mắt thành công √

#Hôm nay hoa khôi trường lại già thêm một tuổi#