Bên ngoài bao nilon còn dính bọt nước, Khâu Ninh hỏi: "Anh biết nấu?"
"Có học cùng dì giúp việc một chút," Tất Dục Cẩn nhìn vào trong nhà, "Không mời tôi vào sao?"
Khâu Ninh lúc này mới chậm chạp nghiêng thân tránh đường.
Áo khoác tây trang của Tất Dục Cẩn nhiễm chút hơi ẩm, lúc hắn đi qua trước mặt anh còn có thể cảm nhận được hương vị nhàn nhạt của bụi đất.
Khâu Ninh khóa kỹ cửa, xoay người đang chuẩn bị tìm dép đi trong nhà cho hắn thì người ta đã thuần thục mở tủ giày ra, lấy được đôi dép lần trước từng đi.
Anh bước lên một bước rồi hai bước, cuối cùng cũng không làm ra hành động gì.
Tất Dục Cẩn đi vào phòng, cởi áo khoác tây trang tiện tay vắt lên ghế bàn ăn, xắn cổ tay áo lên tới cùi chỏ, lộ ra cơ bắp rắn chắc trên cánh tay.
Hôm nay hắn không mặc nguyên bộ suit, dưới áo sơ mi màu xám mơ hồ phác họa ra đường cong cơ ngực cân xứng, áo sơ mi được đóng thùng cẩn thận vào quần tây, vòng eo gầy mà có lực.
Vóc dáng hắn lại cao, so với người mẫu còn đẹp hơn, mang theo khí khái đàn ông vừa cao ngạo lại cũng rất trầm tĩnh.
Khâu Ninh nhìn chằm chằm một lát, chịu không nổi mà dời mắt đi chỗ khác.
"Sao mặt lại đỏ vậy? Lại phát sốt ư?"
Khâu Ninh định nói không, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy Tất Dục Cẩn cau mày, duỗi tay ra sờ cái trán của anh.
Khâu Ninh nửa rũ mắt, đầu ngón tay nóng đến phát hoảng: "Không sốt."
Tất Dục Cẩn thu tay, cười nói: "Vẻ mặt của em...!Sao hả? Sợ tôi làm nổ phòng bếp của em à?"
"Cái đó thì không, chỉ là..." Khâu Ninh túm cái đầu bù xù như ổ gà của mình, mông lung nói: "Anh cố ý tới đây là vì muốn làm cho tôi một bữa cơm?"
Đây là tình tiết trong tiểu thuyết ngôn tình sao!
"Ốm thì ăn thanh đạm sẽ tốt hơn, bên ngoài không vệ sinh, nhiều gia vị quá." Khi nói chuyện, Tất Dục Cẩn đã đi vào phòng bếp, đặt đồ ăn lên bệ bếp, lấy đồ ăn và thịt ra đặt vào rổ rửa rau.
Hắn tìm quanh một vòng, hỏi: "Nồi cơm điện đặt ở đâu?"
Phòng bếp nhỏ, Khâu Ninh có thói quen dùng xong đồ điện sẽ bỏ vào ngăn tủ phía dưới tủ chén.
Anh thở dài nhận mệnh, tiến đến nói: "Để tôi làm..."
Tất Dục Cẩn ngăn anh: "Không cần, em đi nghỉ ngơi, đang sốt đừng chạm vào nước lạnh."
Hắn lại lấy ra cái đĩa đựng trái cây: "Tôi mua táo và chuối, có muốn ăn một chút hay không?"
"......"
Lúc Khâu Ninh trở về phòng, tay còn bê một đĩa táo đã được cắt xong.
Anh đặt đĩa lên tủ đầu giường, ghé mắt nhìn.
Tuy rằng Tất Dục Cẩn không giỏi nấu cơm nhưng bổ táo rất khéo, gọt vỏ táo từ đầu đến đuôi không hề đứt đoạn, cuối cùng còn dùng lò vi ba hâm nóng cho anh.
(từ từ, hâm nóng táo á???)
Khâu Ninh che mặt.
Đậu.
Tri kỷ quá đi mất thôi.
Trong trò chơi, đồng đội đã đang thúc giục.
[ chat riêng ] Thanh Khê Mấy Độ: Đã trở lại rồi sao? BOSS cuối cùng vẫn chưa đánh, mọi người đang đợi cậu.
[ chat riêng ] Thu Ninh: Đã trở lại.
Anh điều khiển nhân vật chạy tới trước mặt BOSS cuối cùng rồi ngơ ngác đứng đó, ánh mắt lại không tự chủ được mà nhòm ra ngoài.
Tiếng nước và tiếng va chạm của nồi chén gáo bồn mơ hồ truyền ra từ phòng bếp.
Quần áo Tất Dục Cẩn đang mặc trông có vẻ rất đắt, dính phải khói dầu có thể giặt sạch được không?
Bàn tay kia thoạt nhìn còn mềm hơn cả anh, nhỡ mà đứt tay đổ máu thì không phải rất đáng tiếc sao?
Có thể phân rõ bên nào nước ấm bên nào nước lạnh không?
【 đoàn đội 】 Thanh Khê Mấy Độ:?
【 đoàn đội 】 Thanh Khê Mấy Độ: Thu Ninh?
Khâu Ninh hoàn hồn.
Anh đang nhọc lòng cái gì?
Tất Dục Cẩn đã lớn như vậy rồi, cũng không phải là người thiểu năng trí tuệ.
Khâu Ninh cảm thấy mình quả thực chính là một người bị bệnh tâm thần.
【 đoàn đội 】 Thu Ninh: Ngại quá, bên tôi có chút việc nên bây giờ không thể đánh được [ khom lưng ]
【 đoàn đội 】 Thanh Khê Mấy Độ: Được, cậu để treo máy hai tài khoản của cậu đi, cọ chút khen thưởng cơ bản.
【 đoàn đội 】 Phong Vũ Lâm Lâm: Xảy ra chuyện gì sao? Có phải lũ ngu ngục bên Chuyện Xưa Và Rượu đang quấy rầy anh hay không?
Không phải.
Là cậu của nhóc tới đó, thân ái à.
Anh lung tung tìm một lý do qua loa lấy lệ, sau đó xuống giường.
Lúc đi ra khỏi phòng ngủ, Khâu Ninh đã rửa mặt thật sạch, đánh răng thơm tho, chải đầu, còn cả đổi một bộ quần áo ngủ mới.
Phòng khách có hơi lạnh, bây giờ còn chưa phải là thời điểm lạnh đến độ phải mở máy điều hòa nên anh dứt khoát quấn chăn đi ra, thả mình lên ghế sô pha, cả người chôn ở trong chăn nhìn chằm chằm phòng bếp.
Tất Dục Cẩn đeo một cái tạp dề ô vuông màu nâu, là anh được bà chủ cửa hàng cho lúc đi chợ mua đồ, giá thị trường năm đồng một cái.
Khâu Ninh ghét bỏ nó quá xấu, cũng chưa đeo lần nào.
Tất Dục Cẩn mặc vào có hơi chật, nhìn rất buồn cười.
Có lẽ người đàn ông nghe được động tĩnh, từ phòng bếp trông ra phía anh.
Khâu Ninh không được tự nhiên mà dời ánh mắt đi, cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn trà, mở TV, tùy tiện mở một kênh nào đó.
TV đang diễn cái gì anh căn bản là không để ý, dựng lỗ tai lên nghe động tĩnh từ phòng bếp.
Tiếng nước ngừng, một ly nước lọc đặt trước mắt mình.
Khâu Ninh ngước mắt, đối diện với đôi mắt thâm thúy ôn hòa của Tất Dục Cẩn, hắn nói: "Uống nhiều nước."
Khâu Ninh đã từng nói với Hành Cẩn những lời tương tự, bây giờ Tất Dục Cẩn trả lại nó cho anh.
Vậy nên, lời này cũng không thẳng nam lắm.
Khâu Ninh nhận bằng hai tay, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Ra phòng khách cũng không có ý gì khác, chỉ là ngủ không được nên ra hít thở chút không khí.
Tất Dục Cẩn đứng ở một bên chờ anh uống xong, đắp chăn lại cho anh rồi lại rót một ly mới đặt lên bàn trà.
"Nhân lúc còn nóng thì uống đi, đừng chờ lạnh."
Khâu Ninh ừ một tiếng, sắc mặt bất biến nhưng thật ra nội tâm đã sóng gió mãnh liệt.
Sao Tất Dục Cẩn lại làm vậy.
Hắn học chiêu này từ ai.
Mẹ ơi.
Người đàn ông này lúc thường thì lạnh lùng, nhưng một khi đã tri kỷ lên thì đến cả mẹ cũng phải đứng sang một bên nhường đường.
Cơm trưa ăn cháo thịt băm, còn xào một đĩa rau xanh, quả thật rất là thanh đạm.
Nhìn Khâu Ninh nhíu chặt mày, Tất Dục Cẩn nhàn nhạt nói: "Có bị dị ứng hải sản không?"
"Hả?" Khâu Ninh không biết sao hắn lại nhắc tới đề tài này, nhưng vẫn thành thật nói: "Không bị."
Tất Dục Cẩn gật đầu: "Tôi biết có một nhà hàng làm hải sản rất ngon, hai ngày này cố gắng chút, chờ em hết bệnh rồi thì tôi mang em đi ăn."
Khâu Ninh: "......"
Cầu xin anh đừng nói nữa.
Chống đỡ không nổi đâu!
Anh gian nan mở miệng: "Tôi đang nghĩ, vì sao chỉ có một chén cơm, anh không ăn sao?"
Sau đó liền thấy Tất Dục Cẩn bưng một cái hộp cơm từ trong bếp ra: "Tôi ăn cái này."
Là cơm hộp Khâu Ninh đặt.
Anh trước kia rất hay đặt cơm hộp của quán này, giá cả phải chăng mà hương vị cũng tốt.
Đây là lần đầu tiên, anh cảm thấy cái hộp cơm này có chút không vừa mắt.
"Cái này tôi gọi lung tung đấy, hương vị thường thường." Khâu Ninh muốn cướp lại: "Trong nồi hết rồi sao?"
Cánh tay Tất Dục Cẩn hơi nhấc lên tránh thoát động tác của anh: "Vẫn còn."
Khâu Ninh nghi hoặc: "Vậy anh......"
"Tôi đặt trong hộp giữ ấm để buổi tối em ăn."
Khâu Ninh buột miệng thốt ra: "Buổi tối anh không tới à?"
?
Khâu Ninh mi đang hỏi cái gì đấy?
Đầu óc mi choáng đến cỡ nào mà lại đi hỏi cái vấn đề này!
Người đàn ông bật cười: "Tôi có thể lý giải là em đang mời tôi tới không?"
Khâu Ninh mím chặt miệng không nói chuyện.
Tất Dục Cẩn tiếp tục nói: "Buổi chiều phải đi gặp khách hàng, buổi tối có hẹn, nghe lời."
Nghe lời.
Nghe lời???
Tôi làm cái gì mà anh muốn tôi nghe lời!
Tôi là trẻ lên ba à mà cần anh dỗ kiểu đó!
Trong lúc ăn cơm, Khâu Ninh sợ Tất Dục Cẩn lại nói ra lời gì khiến người ta hoảng sợ nên toàn bộ quá trình đều an tĩnh như gà, một chữ cũng không dám nói.
Hai người trầm mặc ăn xong bữa cơm trưa.
Khâu Ninh chủ động thu dọn chén đũa: "Để tôi rửa."
Tất Dục Cẩn dùng cặp mắt đen nhánh kia nhìn anh một cái.
"......" Khâu Ninh yên lặng ngồi về vị trí.
"Tuy rằng tôi ít làm việc nhà, nhưng cũng không phải dạng mười ngón tay không dính nước mùa xuân." Tất Dục Cẩn nói: "Nghỉ ngơi đi."
Tất Dục Cẩn chưa nói hết.
Tuy rằng hắn có làm việc nhà, nhưng từ trước đến nay chưa từng nấu cơm chưa từng rửa chén.
Cháo thịt nạc là mới học được từ dì giúp việc, rửa chén cũng là lần đầu tiên.
Thích một người, sẽ không cầm lòng nổi mà dấn thân vào một vài lĩnh vực mình chưa bao giờ đặt chân vì người ấy.
Thu dọn xong phòng bếp, hắn đi ra ngoài liền nhìn thấy Khâu Ninh đang siêu vẹo dựa vào sô pha, tóc lại dài ra thêm một chút, có lẽ vì đã nằm một lúc mà lại rối bù lên.
Người trông lười nhác, sắc mặt lại không tốt lắm.
"Làm sao vậy?"
Nghe thấy thanh âm của Tất Dục Cẩn, Khâu Ninh ngồi thẳng thân mình, nói: "Vạn Thế Vô Cực thêm WeChat của tôi."
Tất Dục Cẩn nhíu mày lại, ngồi xuống bên cạnh anh, cánh tay lơ đãng dựa sát vào bả vai người bên cạnh.
Khâu Ninh chỉ cảm thấy nơi bị chạm vào kia hình như sắp bùng cháy.
Giọng điệu Tất Dục Cẩn không chút gợn sóng: "Nói cái gì?"
Khâu Ninh do dự rồi dứt khoát đưa điện thoại di động cho hắn.
Tất Dục Cẩn không nhận, nhìn vào nó ngay trên bàn tay anh, đầu lại dựa vào gần hơn một chút.
Khâu Ninh cảm giác chỉ cần mình hơi nghiêng đầu là chóp mũi của mình có thể đụng vào mặt hắn.
Anh cảm giác nhiệt độ của bản thân lại tăng cao lên một chút.
Vạn Thế Vô Cực thêm Khâu Ninh chỉ với một mục đích duy nhất, xin tha.
Sự nghiệp phát sóng trực tiếp của hắn ta đã tan tành mây khói, thanh danh trong trò chơi bị hủy hoại, hy vọng Khâu Ninh có thể nhìn vào chút cảm tình trước kia của hai người mà khiến Hành Cẩn thu tay lại, hắn ta gửi lời xin lỗi tới Khâu Ninh, xin Khâu Ninh tha cho hắn.
Tất Dục Cẩn xem xong, cười nhạo một tiếng: "Nằm mơ."
Khâu Ninh hỏi: "Anh định làm thế nào?"
Tất Dục Cẩn nhìn anh, ánh mắt thâm sâu: "Lời này tôi nên hỏi em."
Khâu Ninh thật không biết mình lúc này vì bị bệnh hay vì nguyên nhân gì khác mà lồng ngực nóng rừng rực lên.
Anh dời mắt, hầu kết lăn lộn, nói: "Tôi nghe anh."
Người bên cạnh một lúc lâu sau vẫn chưa nói gì.
Khâu Ninh không khỏi có chút nghi hoặc, bèn quay qua xem.
Tất Dục Cẩn đoan chính ngồi ở trên sô pha, vắt chéo chân, tay tùy ý đặt lên đùi, khóe miệng không hề cong lên một độ nào nhưng ánh mắt lại sáng đến dọa người.
Thấy Khâu Ninh nhìn qua đây, hắn lặp lại: "Nghe tôi?"
"......" Tuy rằng giọng điệu Khâu cứng đờ nhưng lại rất chân thành: "Ừ."
Tất Dục Cẩn: "Tôi hỏi trước một vấn đề."
"Anh hỏi đi."
"Còn ly hôn nữa không?"
"......"
"Hả?"
Khâu Ninh thu hồi di động, cả người rúc vào ổ chăn, không được tự nhiên nói: "Không ly nữa."
"Khâu Ninh." Tất Dục Cẩn nghiêm túc nói: "Em có biết điều đó có nghĩa là gì không?"
Có nghĩa là gì, Khâu Ninh vừa hiểu lại vừa không hiểu.
Nhưng anh biết, trong giây phút mở cửa nhìn thấy Tất Dục Cẩn ấy, anh thật sự rất vui.
Một lát sau, anh nghe thấy bên trên truyền tới một tiếng thở dài.
Chăn trên người bị xốc lên một chút, lộ ra gương mặt hồng rực của anh.
Tất Dục Cẩn khom lưng nhìn anh.
Khâu Ninh đối diện với ánh mắt hắn, chưa từng cảm thấy bản thân ngang ngược làm mình làm mẩy như lúc này.
Y như là một cô gái chưa hiểu việc đời vậy.
Mất mặt xấu hổ.
Không đợi anh tiếp tục miên man suy nghĩ, Tất Dục Cẩn bỗng nhiên cúi đầu.
Hô hấp hai người sát gần trong gang tấc, anh thậm chí còn cảm nhận được độ ấm trên môi đối phương.
Khâu Ninh lập tức phản ứng lại, nghiêng đầu né tránh.
Đây đã là lần thứ hai anh làm ra hành động này với Tất Dục Cẩn.
Lần đầu tiên là cái đêm chia tay hôm ấy.
Cảm nhận được sự thất vọng của đối phương, anh không nhìn nữa, gương mặt dúi vào sô pha, nghèn nghẹn giải thích: "Bị bệnh, không muốn lây cho anh."
Sau đó lại nghe thấy một tiếng cười khẽ quen thuộc, rồi anh bị ôm vào lòng.
Nửa người Tất Dục Cẩn đè lên anh, nhẹ giọng nói bên tai anh: "Ý là, có thể giữ lại lần sau bổ sung cho đủ?"
Khâu Ninh lại muốn chôn mình vào ổ chăn, nhưng anh nhịn được.
Đệch.
Là đàn ông thì đừng có trốn.
Cuối cùng anh nhắm mắt đưa chân* như người con gái lên kiệu hoa: "Cũng được."
(gốc là 眼一闭,头一点,心一横: dứt khoát đưa ra một quyết định khó khăn mà không suy nghĩ nhiều nữa – đấy là mình tra được, bạn nào biết chỉ mình với nha)
- ---------Hết chương 69----------.