Việc đánh bại hai BOSS còn lại thật sự thuận lợi, Quỷ Vu bơm máu vừa chuẩn lại vừa ổn, đồng đội gần như không rớt giọt máu nào.
Sau khi hệ thống phát phần thưởng, Nguyện Quân Hảo Mộng lập tức lui đội, ngay cả Thanh Khê ca ca yêu dấu nhất cũng không gọi nữa.
Khâu Ninh móc di động ra, sau đó mở ra tấm ảnh chụp màn hình mà mình cẩn thận lưu giữ trước đó ra, trên ảnh là một chuỗi chữ cái tạo thành số WeChat.
Anh cẩn thận nhập từng chữ vào, sau đó ấn tìm kiếm.
Kết quả hiện ra rất nhanh.
Ảnh đại diện của đối phương là một vũ trụ đầy sao, mênh mông rộng lớn, nick name chỉ có một chữ Cẩn.
Khâu Ninh nhịn không được mà cười một cái, giống y như tính tình Hành Cẩn luôn.
Anh nhấn vào nút thêm bạn bè.
【 Bạn đã thêm Cẩn, hiện tại có thể bắt đầu nói chuyện phiếm.
】
Khâu Ninh ngồi ngay ngắn, do dự một chút, quyết định phát một biểu tình qua.
QN: [ mèo con đáng yêu.jpg]
QN: Tôi là Thu Ninh.
Động thái trên cùng biến thành “Đang nhập”, chỉ chốc lát sau di động liền nhẹ nhàng rung lên.
Cẩn: Thấy.
Khâu Ninh đang điền ghi chú.
Vì lý do công việc, tính cách Khâu Ninh cũng coi như hoạt ngôn, nhưng sau khi thấy ba chữ này lại nhất thời không biết nói gì.
QN: Ngày mai trò chơi sẽ cập nhật, có thời trang mới, cậu có xem thông báo trên trang web chưa?
Đối phương không trả lời lại ngay, Khâu Ninh nhìn biển sao kia, nhấp vào.
Vòng bạn bè của Hành Cẩn rất sạch sẽ, sạch đến nỗi chẳng có cái gì, kể cả chỗ ký tên cá nhân cũng trống không, khu vực mạng LAN viết một địa chỉ nước ngoài nào đó, vừa nhìn là biết tiện tay điền.
Khá tốt, Khâu Ninh nghĩ.
Internet hiện nay quá tạp nham, con gái nên cẩn thận bảo vệ sự riêng tư của bản thân mình.
Tất Dục Cẩn nhận được hình ảnh từ Thanh Khê mấy độ liền chuyển tiếp cho bạn của mình, nhờ cậu ta cẩn thận tra địa chỉ IP trên đó.
Cách một lúc di động lại vang lên một chút, sau khi nói chuyện xong với bạn thì hắn mới quay lại giao diện chính, đã có rất nhiều tin nhắn, có Thanh Khê mấy độ, còn có cả Thu Ninh.
Hắn mở khung thoại của Thu Ninh ra, thời trang?
Cẩn: Không thấy cập nhật.
QN: Lần này người phụ trách tạo hình khó có được mà yêu thương nhân vật nam trưởng thành một lần, Sủi cảo đã chuẩn bị ba màu trang phục muốn mua, còn cậu thì sao, mua không?
Tất Dục Cẩn cười nhạo một tiếng, thời trang có cái gì đẹp.
Hắn đánh chữ: “Không có hứng thú……”
QN: Ưu Nhạc Quả và Lục Trừu Trừu vừa nói trong bang hội là muốn mua màu đỏ, con gái quả nhiên là thích mấy cái này nha.
Tất Dục Cẩn nhíu mày, nhìn tin nhắn này hai lần, sau đó xóa đi lời hồi đáp chưa kịp gửi.
Cẩn: Tôi chưa kịp xem.
QN: Ha ha, cậu xem tôi [ hình ảnh ] X3
QN: Lần này cập nhật trang phục váy ngắn trên gối dành cho tạo hình thiếu nữ, tôi vẫn chưa chọn được màu nào, mượn thẩm mỹ của phái đẹp các cậu giúp tôi tham khảo với?
Thiếu nữ trong ảnh mặc trang phục mới, làn váy vung lên một độ cung xinh đẹp theo động tác, nghịch ngợm lại đáng yêu.
Nhìn dòng giới thiệu nho nhỏ bên cạnh, Tất Dục Cẩn lại nhíu mày càng sâu.
Đỏ lá phong, xanh bạc hà với màu bạc thì khác nhau chỗ nào, tạo hình không phải là giống nhau hết à?
Một lúc lâu sau hắn mới trả lời.
Cẩn: Đều đẹp.
QN: [ hình ảnh ] X3, thế kiểu tóc thì sao? Phối hợp với màu nào? Màu đen, màu trắng hay là màu đỏ?
Tất Dục Cẩn:……
Màu trắng còn có thể hiểu được, nhưng trò chơi cổ phong tại sao lại có màu đỏ? Luyện công xong bị tẩu hỏa nhập ma sao?
Trò chơi rác rưởi, sớm muộn gì cũng ra chuồng gà!
Góc trên bên trái WeChat hiện thêm một thông báo mới.
Thanh Khê mấy độ: Thêm diễn đàn bang hội nữa đi, dễ nhận thông báo hoạt động hơn.
Tất Dục Cẩn không thích thêm diễn đàn, dù là diễn đàn cho công tác cũng chẳng có bao nhiêu.
Hắn là ông chủ, người phía dưới cũng không dám ép hắn.
Nhưng hiện tại, chưa bao giờ hắn lại cảm thấy tin tức thêm diễn đàn lại đáng yêu như vậy.
Cẩn: Thanh khê bảo chúng ta thêm diễn đàn bang hội, đi không?
QN: Có, cậu kéo tôi vào đi.
Thành công xóa bỏ đề tài trước đó, Tất Dục Cẩn xoa nhẹ giữa hai mày, rốt cuộc hắn cũng có thể hiểu vì sao mỗi lần cha theo mẹ đi dạo phố xong trông mặt mày lại mệt mỏi như vậy.
Động tác của Thanh Khê mấy độ rất nhanh, trong tích tắc đã kéo hai người vào diễn đàn.
Trong diễn đàn rất náo nhiệt, mọi người tỏ ý hoan nghênh với người mới gia nhập.
Khâu Ninh khách khí mà nói vài câu với mọi người.
Hành Cẩn không nói chuyện, mọi người cũng không thấy lạ.
Chờ lúc mọi người đưa đẩy qua lại các kiểu xong thì thời gian cũng sắp tới 12 giờ, Khâu Ninh đã hơi buồn ngủ rồi.
Anh nhìn bạn mới trên giao diện, khóe môi xuất hiện chút ý cười.
QN: Thời gian không còn sớm, tôi đi ngủ.
QN: [ mèo con ngủ ngon.jpg]
Vốn tưởng đối phương sẽ không đáp, Khâu Ninh đang định buông di động, nó lại rung lên một chút.
Cẩn: Ừ, ngủ ngon.
Khâu Ninh sửng sốt, trả lời theo bản năng: Chưa ngủ sao?
Cẩn: Chưa, đồng nghiệp gửi đến mấy văn kiện khẩn cấp, xử lý xong lại ngủ.
Cái tin nhắn này làm Khâu Ninh rốt cuộc cũng có loại cảm giác anh và Hành Cẩn có liên hệ ở thế giới thật.
QN: Vậy cậu đừng thức muộn quá, không tốt cho da.
Gửi xong mới thấy câu này hơi lên mặt dạy đời, Khâu Ninh mất bò mới lo làm chuồng gửi thêm: Uống nhiều nước ấm.
Tất Dục Cẩn vừa pha một cốc cà phê mới, mùi hương nồng đậm thuần hậu, hạt cà phê là do một người bạn tốt cố ý mang về từ Cuba.
Hắn cầm lấy di động, thấy tin nhắn mới thì cười một tiếng.
Cà phê bị đặt xuống, Tất Dục Cẩn một lần nữa cầm cái ly sạch lên rót nước ấm.
Cẩn: Ừ.
Đề tài đến đây là hết lời rồi, Khâu Ninh chỉ đành nói ngủ ngon một lần nữa.
- -
Thời gian nắng nóng năm nay dài hơn năm ngoái, vì nguyên nhân từ vị trí địa lý của Kinh Giang mà nhiệt độ lại càng cao hơn những địa phương khác một chút, người đứng dưới ánh nắng chói chang còn thấy khó chịu hơn cả cái bánh rán bên quán ven đường.
Tống Quốc Tài mặc tây trang kín mít, đứng ở dưới bóng râm trong quảng trường Tây Môn.
Dù có gió điều hòa từ cánh cửa mở thổi ra thì ông vẫn đổ mồ hôi đầy đầu.
“Quan lớn một bậc áp chết người, lời này thật không sai.” Ông móc khăn tay ra xoa mồ hôi, quay đầu nhìn về phía người trẻ tuổi bên cạnh: “Bao giờ Bùi tổng mới đến?”
Khâu Ninh nhìn di động, “Trợ lý của ông ta vừa gửi tin nhắn, còn mười phút nữa.”
Tống Quốc Tài nghẹn, trong mắt hình như có sự thiếu kiên nhẫn lại không dám biểu hiện ra: “Nửa giờ trước ông ta cũng nói vậy.”
Khâu Ninh ừ một tiếng, ngữ khí nhàn nhạt.
Hôm nay anh cũng mặc tây trang ngay ngắn kín mít, thắt cà vạt sạch sẽ, tóc tự nhiên mà không chút cẩu thả, trông thành thục hơn ngày thường.
Đôi mắt anh lớn hơn nam sinh bình thường một chút, mũi cao mà cánh mũi nhỏ nhắn đẹp đẽ, vốn là những đường nét tuổi nhỏ nhưng lại rất hòa hợp với trang phục thành thục trên người, thỉnh thoảng có mấy nữ sinh đi ngang qua đều không nhịn được mà quay đầu liếc anh một cái.
Hôm nay bọn họ đi gặp một khách hàng tai to mặt lớn, dung trang dáng vẻ không được có chút sai sót nào, Khâu Ninh còn đặc biệt bỏ ra nửa giờ tới tiệm cắt tóc dưới lầu để làm kiểu tóc.
Tống Quốc Tài dùng hai mắt đánh giá, nghĩ đây là thủ hạ do chính mình dạy ra, không khỏi có chút tự hào.
“Cậu sao vậy, sao không có tinh thần thế?”
Tối hôm qua Khâu Ninh mang Thú vị nhưng chỉ là sủi cảo và Ưu Nhạc Quả đi kiếm vật liệu đến 12 giờ.
Trang bị của Hành Cẩn không tồi, đáng tiếc vật liệu để cường hóa không đủ, có mấy món tỉ suất rớt quá thấp, không có bán trên giao dịch hành nên anh dứt khoát tự dắt người đi kiếm.
“Không sao,” Khâu Ninh chịu đựng cảm giác muốn ngáp, “Trời nóng quá, ngủ không ngon.”
“Lê Ngôn này cũng thật tàn nhẫn, đem việc khó cho chúng ta đi học tập,” Tống Quốc Tài thở dài, “Sao phụ nữ vậy mà lại không thể dịu dàng hiền lành một chút chứ?”
Khâu Ninh buồn bã nói: “Cho nên người ta là giám đốc thị trường của tổng bộ, còn anh chỉ là giám đốc khu.”
Tống Quốc Tài lập tức mở to hai mắt: “Cậu cái tên tiểu tử thúi này……”
Nói được một nửa chú lại thôi, nhìn chiếc siêu xe từ nơi xa đang tiến lại: “Là chiếc này sao?”
Khâu Ninh nhìn xuống biển số xe, đứng thẳng người: “Đúng vậy.”
“Cuối cùng cũng tới……”
Hai người đứng đây đã gần một giờ rồi, đợi từng cái mười phút lại mười phút, sớm biết đối phương kéo dài như vậy thì đã vào tiệm cà phê đối diện ngồi một lúc.
Xe dừng lại ở cửa, tài xế mang bao tay trắng bước xuống, mở một chiếc dù màu đen ra rồi mới mở cửa xe phía sau.
Một người đàn ông trung niên hơi béo bước từ trên xe xuống, tây trang trên người căng phồng, đồng hồ và nhẫn vàng trên tay sáng lên lấp lánh, thiếu chút nữa thì lóe mù mắt Khâu Ninh và Tống Quốc Tài.
Tài xế vội vàng đưa ô che nắng màu đen qua, tuy rằng cả nửa người đối phương vẫn đang phơi trong nắng nhưng vẫn phải phô trương cho đủ.
Nhưng hai người làm ở bộ thị trường nhiều năm như vậy, loại khách hàng gì còn chưa thấy qua.
Sắc mặt Tống Quốc Tài không đổi, tiến lên một bước: “Chào Bùi tổng, chúng tôi ở bên tập đoàn MR, đã cùng ngài liên hệ trước, tôi là Tống Quốc Tài.”
“Ừ.” Bùi tổng nhìn ông một cái, sau đó đảo đôi mắt tam giác lướt qua chú.
Khâu Ninh đứng ở cách đó không xa, tây trang vẽ ra vai rộng eo thon, chân dài thẳng tắp mà đứng, không cần nói điều gì mà chỉ cần dáng người kia cũng khiến người khác phải chú ý.
Anh tiến lên, mỉm cười đầy chuyên nghiệp: “Chào ngài, tôi là Khâu Ninh từ tập đoàn MR.”
Đôi mắt Bùi tổng lập lòe, ánh sáng trong mắt làm người ta có chút không thoải mái, vươn tay: “Hân hạnh được gặp.”
“Hân hạnh được gặp.” Khâu Ninh bắt tay với ông ta, lúc rút tay về lại không rút được, bị ông ta nắm chặt không buông, thậm chí còn vô cùng bất lịch sự mà nhéo nhéo.
Đôi mày Khâu Ninh nhíu lại trong chớp mắt nhưng lại thả lỏng rất nhanh.
Gân xanh trên trán Tống Quốc Tài giật giật, chú vừa khéo lại đứng ở một bên tay khác của Khâu Ninh, sau đó lưng bị vỗ nhẹ vài cái.
Khâu Ninh dùng chút sức lực rút tay về, làn da trên tay đều đỏ ửng một tầng.
Anh làm tư thế “Xin mời”, “Chúng tôi đã đặt trước nhã gian, không bằng đi vào nói chuyện hợp tác?”
“Ha ha ha, nói, nói.” Bùi tổng cười hai tiếng không rõ ý nghĩa: “Nói với cậu.”
Một đám người theo thang máy lên phòng đặt trước, Khâu Ninh ấn chốt mở thang máy cho mọi người, chờ đến khi anh rời khỏi đây là chậm hơn mọi người một khoảng lớn.
Anh không nhanh không chậm mà bước theo, trước sau đều bảo trì một khoảng cách khá xa.
Thân hình mập mạp của Bùi tổng ngừng một chút, đám người đi theo cũng ngừng lại.
Ông ta xoay người, nói về phía sau: “Tiểu Khâu à, lại đây, tôi nói với cậu chuyện này.”
Khâu Ninh nhịn cảm giác khó chịu, bước tới bên người Bùi tổng, nụ cười bên khóe miệng đã phai nhạt: “Ngài nói.”
Bùi tổng bất mãn nhíu mày: “Đứng xa vậy làm gì, lại gần chút.”
“Có thể nghe được,” Khâu Ninh vẫn không nhúc nhích, ngữ khí không kiêu ngạo không siểm nịnh, “Đều là người một nhà, không có gì là không thể nói, ngài có thể yên tâm.”
Xung quanh tuy rằng đều là người một nhà, nhưng dù sao cũng là trước công chúng, Bùi tổng nhịn rồi lại nhịn, hừ một tiếng, lại trừng mắt liếc Khâu Ninh một cái, cất bước về phía trước.
Tống Quốc Tài hít sâu một hơi, sau khi đám người đi xa mới nhỏ giọng nói với Khâu Ninh: “Lát nữa bàn chuyện cứ để tôi, cậu cách xa cái tên dê già này ra chút.”
“Không sao.” Khâu Ninh trấn an mà vỗ vỗ vai chú: “Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, một người đàn ông như em sao có thể chịu thiệt của ông ta?”
Bùi tổng thích uống trà, Tống Quốc Tài liền đặt nhã gian ở quán trà, trong đó còn có trà nghệ sư pha trà cho họ.
Sau khi tiến vào, Bùi tổng không lưu lại người, kể cả bí thư và trợ lý cũng lui ra, cuối cùng ánh mắt lại nhìn chăm chăm vào Tống Quốc Tài.
“Giám đốc Tống,” Bùi tổng dựa ghế gỗ nam, đôi mắt lóe lên ánh sáng không rõ, “Ông vất vả, tôi để bí thư hẹn trước chỗ tắm mát xa ở tầng trên cho ông rồi, không bằng đi nghỉ ngơi chút?”
“Cảm ơn ý tốt của Bùi tổng, nhưng hiện tại đang giờ làm việc, chờ lúc nào tan tầm rồi hưởng thụ sau đi.” Tống Quốc Tài cười ha ha, một bộ dáng có chết cũng không đi, lấy tư liệu từ trong bao ra: “Không bằng chúng ta bắt đầu luôn?”
Bùi tổng cau mày, dù sao đối phương cũng là người do tổng bộ MR phái tới, cho dù bất mãn cũng không thể đánh vào mặt mũi người ta, đầu ngón tay ông ta gõ mấy cái: “Tiểu Khâu cậu tới nói đi.”
Khâu Ninh lấy bản sao ra, giọng điệu việc công xử theo phép công: “Hoạt động tuyên truyền lần này ở quảng trường Tây Môn chúng tôi đã làm ba phương án cho ngài lựa chọn, cái thứ nhất...”
“Không nghe thấy.” Bùi tổng giương cằm lên, ánh mắt làm càn mà quét qua quét lại trên người anh: “Cậu lại gần đây rồi nói.”
Sắc mặt Tống Quốc Tài đã thâm sì, thậm chí còn muốn lôi Khâu Ninh chạy lấy người.
Ánh mắt Khâu Ninh hơi lắng lại, đứng lên, nụ cười trên mặt tan biến, sự cáu kỉnh khi không ngủ đủ lúc thức dậy đã hoàn toàn bùng nổ vào thời khắc này.
Biểu tình kia làm Tống Quốc Tài tưởng anh muốn ầm ĩ một trận với người ta.
Nhưng mà Khâu Ninh chỉ nói một câu “Chờ một lát” liền ra cửa, lưu lại hai người đàn ông trung niên mắt to trừng mắt nhỏ trong phòng.
Vài phút sau, người đã quay lại, trong tay có thêm một thứ xanh trắng đan xen.
Tống Quốc Tài vừa thấy, cố gắng lắm mới không xỉu ngang.
Đồ vật trong tay Khâu Ninh cũng không xa lạ, thứ đồ chơi này là thứ mà tiểu thương trong từng phố lớn ngõ nhỏ quán ven đường luôn chuẩn bị —— loa cầm tay!
Ôi mẹ nó!
Cái thằng nhóc lấy thứ này ở đâu ra?!!
Bùi tổng nhìn thấy đồ vật trong tay anh mà nhăn mày càng chặt, còn chưa kịp phản ứng lại: “Cậu đây...”
Khâu Ninh nhấn chốt mở, miệng loa đối mặt mặt ông ta, mạnh mẽ vô cùng:
“Bùi tổng, bây giờ đã nghe rõ ràng chưa?”
Rõ ràng chưa?
Ràng chưa?
Chưa?
Chưa?
Hồi âm trong phòng mãi không tiêu tan
Chấn! Điếc! Cả! Phòng!
……
Tại một nơi khác trong quán trà, trợ lý đang báo cáo công tác với Tất Dục Cẩn.
“Chúng ta định cuối tháng sẽ đưa ra thị trường mẫu di động mới, người phát ngôn là ảnh hậu mới nhất La San, đây là báo giá của phòng làm việc bên họ...”
—— “Bùi tổng, bây giờ đã nghe rõ ràng chưa?”
Tiếng loa đột ngột phát ra dọa trợ lý nhảy dựng, trái tim thậm chí còn ngừng đập trong nháy mắt, đang nói được một nửa thì bị cắt ngang.
Mà đầu sỏ gây tội kia trong âm sắc khàn khàn lại không mất sự thân thiết, trong sự thân thiết lại không mất vẻ nhiệt tình...
Chắc chắn là cái loa giống cái của ông chủ cửa hàng hoa quả dưới nhà hắn!
Trợ lý trợn mắt há hốc mồm, linh hồn bay lên.
Không phải, trong quán trà xa hoa sao lại có thứ đồ chơi này?!
Hắn nhìn về phía ông chủ theo bản năng.
Chỉ thấy lúc này ánh mắt Tất tổng bọn họ đang gắt gao mà nhìn chằm chằm nơi phát ra âm thanh, gương mặt bình thường đã lạnh lùng nay lại càng lãnh đạm hơn..